Kim Tiểu Ốc nhìn thấy Điền Đại Quân có chút do dự, đoán rằng ông ta không thể cho ai biết là bí mật đang nằm trong tay vợ của mình, mà nếu như hôm nay để cho ông ta đi rồi thì về sau sợ khó có thể tìm cơ hội để hẹn ông ta ra ngoài, vì thế nói : “Anh Điền, anh đã nói thích em, em mặc kệ người khác nói thế nào, em đều lựa chọn tin tưởng anh, vợ anh nói gì em cũng không sợ, chỉ cần anh không làm em sẽ tin tưởng anh”.
Điền Đại Quân nhìn Tiểu Ốc khóc thương tâm như vậy, làm cho trái tim ông tan nát, nhất thời cái gì cũng không để ý nữa, ngẩng đầu lên nói với vợ của mình: “Có gan thì bà đi nói đi, bà muốn cá chết lưới rách theo tôi ngồi tù chứ gì, tôi sẵn sàng cùng đi với bà.
Nhưng bà có nghĩ tới con trai hay không, nếu nó biết cha mẹ mình bị tù tội thì về sau cuộc sống của nó sẽ ra sao? Hiện tại nếu bà rời đi, giả vờ như không biết gì thì tôi sẽ không ly hôn với bà, Phỉ nhi đối với tôi là thực lòng, cô ấy không cần danh phận, nên bà không cần lo lắng”.
“Cầm thú.
”
Vợ của Điền Đại Quân nói xong, tức giận quay đầu bước đi, trong đầu liền nghĩ mình sẽ lại tìm cơ hội để đuổi được con hồ ly tinh này đi.
Vợ của Điền Đại Quân vừa đi, Kim Tiểu Ốc liền kêu đau, Điền Đại Quân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ốc bị đánh sưng lên thật rất đau lòng: “Bảo bối, anh đưa em đi bệnh viện, người phụ nữ kia quả thật độc ác.
”
“Cũng không có