Lữ trị nhìn cô khẽ mỉm cười, bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó không nhìn Tiểu Ốc nữa mà cùng một người lãnh đạo tán gẫu.
Xem như chuyện mới vừa rồi chỉ là tình cờ.
Buổi tối, khi Điền Đại quân vào nhà vệ sinh thì vô tình nhìn thấy trong thùng rác phòng tắm có mấy cái que thử thai được che đậy qua loa.
Hắn rút ra một cái xem, lại rút ra một cái nữa xem, đều là dương tính, nhất thời vui mừng không kìm được, cầm que thử thai đi hỏi Tiểu Ốc đang tựa vào đầu giường xem ti vi: “Vật này là của em sao?"
Tiểu Ốc có chút bị hoảng sợ, gật đầu một cái: “Anh làm thế nào mà nhìn thấy? Em rõ ràng là có.
.
.
.
.
."
Điền Đại Quân thở dài một cái, đi tới kéo tay của cô: “Phỉ nhi, em làm gì thế, sao không nói cho anh biết? Đây là chuyện tốt."
“Nhưng em sợ, ngộ nhỡ anh không muốn đứa bé thì làm thế nào? Em cũng không muốn dùng đứa bé ràng buộc anh, không muốn làm cho anh cảm thấy em là người vô sỉ như vậy."
“Đứa ngốc, anh vui mừng còn không kịp, từ hôm nay trở đi, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi chờ sanh thôi." Đã già vậy mà vẫn có con, Điền Đại Quân làm sao không cao hứng.
“Hừ! Xem anh còn nhường em uống rượu hay không."
“Sẽ không, bảo bối anh sai rồi.
Ngày mai sáng sớm anh dẫn em đi kiểm tra một chút, xem bảo bảo khỏe mạnh hay không, hôm qua chúng ta mới.
.
.
.
, anh sợ thương tổn tới bảo bảo." Bộ dáng của Điền Đại Quân rất nghiêm túc.
“Nhưng không