“Đã khá hơn một chút rồi, cần tĩnh dưỡng." Lữ Trị nói nhăng nói cuội đôi câu rồi rời đi, cũng âm thầm quan sát bạn trai cũ của Tiểu Ốc một chút, quả quyết rằng anh ta không phải dễ đối phó.
Đậu Diệc Phồn cũng không có chú ý tới Lữ Trị mà trực tiếp đi đến, ngồi xuống bên giường của Tiểu Ốc: “Cô khỏe hơn chút nào chưa?"
“Khá hơn một chút rồi, đa tạ Tổng giám đốc quan tâm." Tiểu Ốc cười rất khách sáo.
“Gọi tôi Diệc Phồn là được." Thấy bác sĩ đi ra ngoài, anh lại hỏi cô chuyện ngày hôm qua: “Cô suy tính như thế nào? Nếu như đi theo tôi...tôi có thể bảo đảm cả đời này của cô ăn mặc không lo."
“Tôi đã suy xét kỹ, tôi không làm."
“Cô nói cái gì?" Anh cơ hồ là không tin, với điều kiện tốt như vậy, lại có cô gái cự tuyệt anh.
“Tôi không làm, vì sao tôi phải làm tình nhân của anh.
Sòng bạc nhiều ông chủ như vậy, ta tùy tiện tìm người gả, so với đi theo anh tốt hơn nhiều, cả đời không thể lộ ra ngoài ánh sáng, anh cho rằng tôi bị đổ nước vào não hả ?" Tiểu Ốc nói xong lãnh diễm hướng anh cười một tiếng, lại nói: “Anh không khỏi quá khinh thường Gemma tôi rồi."Đậu Diệc Phồn nghe xong, nhất thời đối với cô mất hứng thú.
Loại con gái tham phú quý anh đã thấy nhiều, tính ra cô vẫn rất ngay thằng, chỉ là trong lòng không khỏi thất vọng.
Cô gái này mặc dù dáng dấp có mấy phần giống Tiểu Ốc, nhưng hoàn toàn không phải là Tiểu Ốc.
Tiểu Ốc mà anh biết sẽ không để tiền bạc ở trong mắt.
Đậu Diệc Phồn ảm đạm đứng dậy