Mà đích thực ngày sinh của Cơ Mã cũng vào mùa hè, chẳng lẽ cũng là trùng hợp?
Không đúng, nếu cẩn thận suy nghĩ, sinh nhật Tiểu Ốc hình như cũng là tháng này, cụ thể là ngày mấy anh lại quên mất, một là có hình dáng con lai, một là người là có hình dáng người Trung Quốc, cùng sinh đôi có thể không, tìm hiểu một chút thử xem.
Buổi trưa Tiểu Ốc trở lại phòng để nghỉ ngơi, vừa mở cửa, nhìn thấy Đậu Diệc Phồn ngồi trên ghế của cô, suýt nữa hết hồn:
“Tổng giám đốc, anh tại sao lại ở chỗ này?”
“Cô đã từng gặp mặt cha mẹ của mình chưa?”
“Cái gì?” Tiểu Ốc không hiểu ý tứ của anh.
“Cô không phải là cô nhi sao?”
“Chưa từng thấy qua.
”
“Vậy cô có chị gái hay em gái gì hay không?”
“Có, trong cô nhi viện thì các cô gái đều là chị em với nhau.
”
“A, coi như vậy đi.
” Nói xong Đậu Diệc Phồn cũng đi ra ngoài, vẻ mặt u sầu, Tiểu Ốc không hiểu anh có cái gì để u sầu?
Mấy ngày kế tiếp, Đậu Diệc Phồn trở nên có chút kỳ quái, thường tìm lý do xuất hiện bên cạnh cô, làm cho Tiểu Ốc như rơi vào trong sương mù, không biết anh rốt cuộc là muốn làm gì.
Hôm nay người tiếp khách người đánh bài, hôm nay vận may của một trong số các vị khách dường như không được tốt, chơi vài ván không vừa ý, lại thua mất một số tiền lớn, lại bắt đầu oán trách, không phải là đối với đối thủ, đối phương là một ông trùm của xã hội đen, anh ta không chọc nổi, chỉ có thể tức giận đổ lên người Tiểu Ốc, đem bài trong tay đập lên mặt Tiểu Ốc một