Tiểu Ốc quyết định thứ ba, bởi vì hôm đó buôn bán tương đối ảm đạm, khả năng Đậu Diệc Phồn tới sòng bạc là ít hơn so với thứ năm.
Bởi vì sòng bạc mở cửa 24 giờ, nên buổi tối hay ban ngày cũng không khác gì mấy.
Có khi buổi tối Đậu Diệc Phồn mới đi làm hay nửa đêm mới vào phòng làm việc cũng không có gì khác thường.
Tiểu Ốc chọn thời điểm động thủ là lúc xế chiều bảy giờ.
Lúc này trời sắp tối, nhân viên an ninh một số thì đang dùng bữa , một số thì đang giao ban.
Đây là thời điểm mà việc canh gác buông lỏng nhất.
Hôm nay cô nói láo là mình bị bệnh, không có đi tiếp khách, mà ở trong phòng hóa trang, tận lực vẽ sao cho giống như Đậu Diệc Phồn.
Đợi cô làm mặt mình giống như Đậu Diệc Phồn, rồi dùng máy sấy thổi khô, cũng đã là năm giờ chiều.
Sau đó lại tốn chút thời gian làm cho thân mình cao lên.
Cô mang theo cái bao tay, mang đôi giày đặc chế với chiều cao được tăng thêm bên trong là khoảng 20cm, thay âu phục rồi đội một bộ tóc giả, lại gắn thêm màu mắt, thì có bảy phần là giống Đậu Diệc Phồn.
Chỉ cần không nhìn gần thì sẽ không bị lộ ra sơ hở.
Tiểu Ốc đem các đồ vật cần thiết ném vào trong bao công văn, rồi gọi điện thoại cho Lữ Trị: “Anh có biện pháp nào đem thuyền dừng ở bến cảng lần trước để tiếp ứng em không...em chuẩn bị động thủ, ước chừng tám giờ rưỡi sẽ đến cảng."
“Không có vấn đề, anh sẽ phái người