“Tôi là vợ của anh ấy”.
Cô bé đang quét sàn, thản nhiên nói.
“A! Khải, anh thích con nít vị thành niên à? Ngực cô bé chỉ như sân bay thôi, không lẽ anh lại thích kiểu này”.
Bạn gái cười châm biếm.
Mộc Trạch Khải trợn mắt nhìn cô bé một cái: “Kim Tiểu Ốc, em lại hồ đồ rồi”.
Cô bé đang quét dọn tên là Kim Tiểu Ốc.
Cô được ba mẹ anh nuôi dưỡng từ nhỏ.
Từ nhỏ, cô đã làm cho người ta đau đầu, mà anh lại không có cách nào khắc chế được cô…
Cô bé không sợ anh, le lưỡi một cái: “Em không nói bậy, em ở nhà anh đã nhiều năm như vậy, nếu là ngày xưa thì em chính là con dâu nuôi từ bé”.
Cô bé không nói dối, lúc bé, thân thể Mộc Trạch Khải không tốt, có một cao nhân giang hồ nói với cha mẹ Mộc Trạch Khải rằng, muốn nuôi được đứa bé này thì nhất định phải tìm con dâu nuôi từ bé để giải trừ tà khí, còn phải đặt nhũ danh con gái cho anh.
Nhưng giờ là thời đại văn minh không cho phép tảo hôn, cho nên cha mẹ Mộc Trạch Khải chỉ có thể nhận con nuôi, nhưng thực chất chính là con dâu xung hỉ.
Đời này, Mộc Trạch Khải hận nhất chính là bốn chữ con dâu xung hỉ, vừa quê mùa vừa phong kiến.
Khi còn bé, anh thường bị chế giễu vì chuyện này, cho nên