Lữ Trị thở phào nhẹ nhỏm, xem ra Tiểu ỐC được an toàn….
Nhưng là Tiểu Ốc an toàn không bao lâu, ngày hôm sau, Tiểu Ốc phát hiện Vương Triêu Quân chậm chạp chưa có tới, gọi điện thoại cũng không nhận, có phải hay không xảy ra chuyện gì?
Tiểu Ốc lo lắng, nói cho Lữ Trị, Lữ Trị vừa nghe vừa nói:
“Có thể trên đường tới Vương Triêu Quân gặp phải Đậu Diệc Phồn? Đậu Diệc Phồn mấy ngày trước có tới đây, nhưng anh không nói cho em biết.
”
Tiểu Ốc vừa nghe, hư: “Đậu gia tai mắt đông đảo, nói không chừng đã biết Vương Triêu Quân năm đó là cảnh sát nằm vùng rồi cũng nên, trừng phạt đối với người phản bội, thường thường so với chết kinh khủng hơn.
”
Lữ Trị giúp Tiểu Ốc tra tra địa chỉ qua địa chỉ IP của di động, biểu hiện di động của Vương Triêu Quân tắt máy trước, là ở Nam Châu, nói rõ anh ta đã tới, hơn nữa đã tới hai ngày trước, nói cách khác Vương Triêu Quân có khả năng đã xảy ra chuyện.
Tiểu Ốc vội vàng gọi cho Vương Triêu Quân qua một mã số khẩn cấp, trước kia anh ta có nói, nếu không tìm được anh ta, có thể gọi vào số này.
Tiểu Ốc chờ một lúc, một người đàn ông họ Vương nhận điện thoại: “Alo?”
“Xin hỏi anh biết Vương Triêu Quân sao?”
“Cô là người kia?”
Đối phương, chần chờ một chút, hỏi cô.
Trong trí nhớ Quân không có bạn gái, cũng sẽ không đem điện thoại của mình đưa cho người khác, cho nên nói cô gái này đối với Quân mà nói có một ý nghĩa nào đó.
“Tôi tên là Kim Tiểu Ốc, là cấp dưới của