“Em không muốn sống một cuộc sống mà phải đông trốn tây nấp như vậy, em đã tìm được phương hướng cho cuộc đời mình, cứu người so với giết người thì thú vị hơn nhiều.
Em không muốn trở lại cuộc sống trước kia, em muốn vượt qua.
Chờ em hết hạn tù, khi được trả tự do, em muốn có cuộc sống như một cô gái bình thường, không có lo lắng sợ hãi." Thật vất vả mới đi lên chánh đạo, tốn nhiều ý định cùng hơi sức như vậy, làm sao cô có thể bỏ dở nửa chừng.
Hối cải để làm người mới, giống như là cai nghiện, mặc dù quá trình rất khó, không cẩn thận sẽ rơi vào đó lần nữa, càng thêm vạn kiếp bất phục, nhưng cô nguyện ý chịu đựng đoạn đường khổ cực này để đạt được cuộc sống mới.
Cô sống nhiều năm như vậy, vẫn luôn là vô tri vô giác, hầu như không bao giờ được lựa chọn quyền lợi cho mình.
Kể từ khi có trí nhớ, cô chính là đứa bé của cô nhi viện, muốn đạt được thức ăn, thì phải chém giết tranh giành lẫn nhau, nếu không chỉ có thể chết đói, cho nên cô không có lựa chọn.
Bị nhận nuôi là số mệnh, vì muốn ăn cơm no, cô đương nhiên phải đi theo.
Yêu Mộc Trạch Khải cũng giống như là số mệnh, cùng lớn lên trong dạng gia đình như vậy, cô không hắc ám một chút chắc sẽ khó sống.
Sau khi lớn lên, cũng là không thể làm gì, chỉ biết liều mạng.
Từ trước tới nay chưa từng có ai giống như Vương Triêu Quân, cho cô lựa chọn.
Cô có thể lựa chọn làm người tốt, cũng có thể lựa chọn tiếp tục đi theo con đường xấu.
Và cô đã lựa chọn, tất nhiên cô sẽ đi tiếp con đường này, ai cũng không thể ngăn cản cô đi đến con đường này.
“Nhưng em làm người