Động tác người nọ rất nhanh, cởi áo khoác trên người phủ them anh ta, hai người dìu dắt Triêu Quân ra ngoài, nhìn bên ngoài không có người, Tiểu Ốc và người nọ nhanh chóng mang Vương Triêu Quân đi ra ngoài, đi nhanh đến cửa thì Diệc Phồn tới, người kia đến giúp, nói: "Mau! Cô mở cửa ra, tôi đỡ anh ta qua đấy.
Kết quả, bọn họ còn chưa có ra cửa chính, đột nhiên thấy mấy người kia đang cúi đầu tìm chiếc nhẫn trên thảm cỏ, chạy qua bên này, vốn muốn nói, chúng ta không tìm được chiếc nhẫn, nhưng mới nhìn thấy vết thương chồng chất trên người của Triêu Quân đang bị Diệc Phồn dìu dắt, cũng biết chuyện không dễ dàng như vậy, nói nhanh: "Thiếu gia! Người dẫn anh ta đi đâu? Không có lệnh của lão gia, bất luận kẻ nào cũng không thể mang đi, nếu không giết không tha.
“Mau tránh ra! Chẳng lẽ cậu muốn giết tôi sao? Diệc Phồn không chịu uy hiếp, đỡ Vương Triêu Quân lui về phía sau.
“Không dám! Nhưng là thiếu gia, người không thể làm khó chúng tôi.
Những người đó từng bước từng bước ép sát, bao bọc từ phía sau, đem hắn và bọn họ vây vào giữa, tình huống rất không ổn.
“Không dám thì tránh ra!"
“Chuyện này.
.
.
.
.
." Mọi người thật khó khăn, vừa là thiếu gia, vừa là lão gia, hai bên không thể đắc tội.
“Tao xem ai dám mang người đi.
Âm thanh của lão gia từ đằng xa truyền đến, vốn là ông