“Thả bọn họ ra.
"Vậy chúng tôi đi trước.
Cô nói nhỏ, xong rồi dìu Triêu Quân đi ra ngoài, bây giờ không phải là thời điểm quyến luyến.
"Lên đường bình an.
Cô vừa mới ra ngoài, máy bay trực thăng đã hạ xuống trước mặt cô, xem ra bọn họ đã lâu không ra, trực thăng đã trực tiếp lái tới.
Cô đỡ hắn lên máy bay, quay đầu nhìn Diệc Phồn một cái, đóng cửa lại....
Vì tránh tai mắt của mọi người, sau khi tới Nam Thành, Triêu Chính khiêm tốn ngồi một chiếc xe tới đón em trai, còn mang nhân viên cứu hộ tốt nhất.
Thấy đứa em bị thương thê thảm, không nỡ nhìn, Lữ Trị đề nghị đưa vào bệnh viện của anh, thiết bị và dược kiệu đầy đủ cả.
Triêu Chính suy nghĩ một chút, cũng chỉ có như vậy, sau khi đem Triêu Quân vào bệnh viện cấp cứu, bên ngoài phòng cấp cứu, Triêu Chính nói nhỏ với cô: "Cảm ơn cô đã cứu mạng em của tôi, cô là ân nhân cứu mạng của nhà chúng tôi.
Cô lắc đầu một cái: “Đừng nói như vậy, một ngày là thầy cả đời là cha, không có anh ta, bây giờ chắc tôi đang ngồi tù, chờ anh ta thoát khỏi nguy hiểm, nếu có thể, nói cho tôi biết một tiếng, thời gian không còn sớm, tôi cùng bạn trai về trước.
Cô tin vào giờ phút này, mặc kệ tình huống như thế nào, đều không cần người ngoài