Tiểu Ốc cởi chỉ còn lại áo ngực cùng quần lót, nhưng rồi lại không cởi tiếp được nữa.
Cô thật sự không có cách nào đứng trước mặt một người xa lạ mà đem chính mình cởi hết như vậy.
Cô thật không muốn có lỗi với Lữ Trị, nếu như vì vậy mà bị bắt đi cho binh lính hưởng dụng, cô vẫn có biện pháp giải quyết mấy người lính, và vẫn còn thời gian suy nghĩ biện pháp để moi ra một chút tin tức.
Ba phút trôi qua rất nhanh, ở đó cả đám các cô gái đã cởi hết, còn õng ẹo làm dáng, cô nhìn có vẻ như hạc đứng trong bầy gà.
Tiểu Ốc nhìn thấy một người phụ nữ trung niên thì cau mày, muốn đi qua kéo cô ấy đi, cô không do dự chút nào đi tới chỗ đó.
Các cô gái kia dùng ánh mắt hoặc là đáng thương hoặc là hả hê nhìn cô, Tiểu Ốc cười lại với bọn họ một tiếng coi như an ủi, nói: “Không sao, tôi cảm thấy binh lính cũng không tồi, tôi không có chí lớn, dáng dấp cũng không xinh đẹp, chúc các cô may mắn."
Tiểu Ốc lưng thẳng tắp, làm một bộ dáng không sao cả, đang đi nhanh đến cạnh cửa thì đột nhiên nghe một âm thanh trầm thấp từ trên lầu truyền đế âm thanh của tên này rất có ma lực, làm cho người khác không tự chủ nghe theo: “Chọn cô ta đi!"
Tiểu Ốc khựng lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dường như không thể tin, nhưng cô cũng thật sự còn chưa có hoàn toàn cởi hết mà.
Tiểu Ốc hít sâu một hơi, đi theo một người khác tới