“Tiểu Ốc, em ngồi đi, một giờ cũng đủ rồi.
Anh thật sự có chuyện muốn nói cho em biết.
Có phải hay không em vẫn rất hoài nghi anh lừa em về việc ba của Kiều Kiều."
Tiểu Ốc gật đầu, lại cảm thấy kỳ quái: “Sao hôm nay lại nhắc tới việc này? Thường ngày khi em hỏi, anh luôn đổi chủ đề, nói anh ta lấy người khác nên bỏ chạy, kêu em không cần biết tên họ anh ta làm gì.
Mặc dù em cũng cảm thấy anh có thể đang gạt em, nhưng là anh không chịu nói nên em cũng không có biện pháp."
“Thật ra thì anh ta không có lấy người khác mà bỏ em, là anh hiểu lầm anh ta.
Anh cho là gia đình anh ta như vậy, nếu em gả đi cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Anh sợ gia đình anh ta không chấp nhận em, cho nên liền lừa em.
Hôm nay anh mới biết, có một đoạn thời gian anh ta không gặp em là bởi vì gặp tai nạn xe cộ, sợ liên lụy em.
Nếu mọi chuyện là như vậy, em có đồng ý gặp anh ta hay không?" Vương Triêu Quân rất áy náy.
Tiểu Ốc nhíu mày lại: “Tại sao có thể như vậy! Vậy tại sao trước kia anh ấy không đến tìm em,anh ấy tên gì? Ở nơi nào?"
“Bởi vì anh lừa anh ta nói em chết rồi.
Anh ta tên là Lữ Trị, đang ở phía sau cánh cửa." Vương Triêu Quân chỉ về phía cửa đang khép chặt kia.
“Lữ Trị.
.
.
.
.
." Chẳng trách cô cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, có thể đem lại cảm giác ấm áp cho cô.
Tiểu Ốc đứng dậy, không kiềm lòng được mà đi tới cánh cửa kia để đẩy cửa ra.
Cơ hồ là cũng trong lúc đó, cửa bị mở ra từ