“Về nhà! Cô khẳng định là bọn họ đang ở nhà chờ hỏi tội, Kiều Kiều khẳng định cũng bị bọn họ đón về rồi, em gọi điện thoại về trước, chính xác có bữa tiệc lớn có thể ăn.
"
Tiểu Ốc nói xong bắt đầu gọi điện thoại, đầu kia Vương Triêu Quân quả nhiên nói cả nhà đều ở đây nhà, thức ăn ngon cũng chuẩn bị, Kiều Kiều cũng trở về rồi, đang muốn gọi điện thoại bảo bọn họ về nhà ăn cơm.
Lữ Trị vội vàng lôi kéo Tiểu Ốc đi chọn lễ vật ra mắt, ông , ba , mẹ , anh cả, chị dâu, anh hai, bởi vì thời gian cấp bách, không muốn làm cho Tiểu Ốc chờ lâu, dường như Lữ Trị nhanh chóng quét sạch mọi thứ ở trung tâm thương mại, bởi vì thời gian cấp bách, dĩ nhiên cái gì cũng chọn loại tốt nhất.
Cho ông một bộ bình trà đắt tiền nhất, cho ba là một bộ cờ tướng bạch ngọc.
Vốn là nghĩ tặng cho mẹ của Tiểu Ốc một dây chuyền ngọc trai, nhưng Tiểu Ốc nói mẹ rảnh rỗi cho nên đổi thành một cái dây chuyền bích tỳ.
Cho anh cả là ống tay áo, cho chị dâu chính là nước hoa, cho con của anh cả hộp âm nhạc, mua cho anh hai mua một cái bật lửa.
Tiểu Ốc cũng bất động, kéo Lữ Trị muốn đi ra ngoài, lại bị anh kéo lại: “Đợi chút, còn chưa có mua đồ cho Kiều Kiều, phải đem tới cho con anh