Không biết đánh có trúng không, cô vừa định đi xem thì một chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở lề đường, Đậu Diệc Phồn mở cửa xe gọi cô: "Nhanh lên xe".
Tiểu Ốc nhanh nhẹn bò vào trong xe, đóng cửa lại.
Đậu Diệc Phồn lái xe theo hướng mà cậu cảm thấy an toàn, lấy đi động ra ném cho Tiểu Ốc: "Gọi cho Nhất Hào, bảo hắn cho người tới bảo vệ chúng ta, nói cho hắn biết vị trí của chúng ta".
Tiểu Ốc làm theo.
Cô bình tĩnh, lạnh nhạt bấm số, lạnh nhạt nói ra vị trí đại khái rồi cúp điện thoại.
Đậu Diệc Phồn nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: "Em rất tỉnh táo".
"Cậu cũng vậy".
Đây là thiên tính! Đã vào giang hồ thì phải sớm phải chuẩn bị tâm lý và những thứ khác mới đủ tư cách, nếu không sớm muộn gì cũng trở thành vật hy sinh.
"Có người muốn giết em?"
"Đúng vậy, hơn nữa bọn họ đã đuổi tới".
Tiểu Ốc gật đầu, sau xe vang lên một tiếng súng nổ.
Hiển nhiên là có người nổ súng bắn, cũng may xe của Đậu Diệc Phồn không phải là loại bình thường, thân là con trai Đậu gia, chống đạn là yêu cầu cơ bản nhất của xe cậu.
"Có biết bắn súng không?" Cậu đang lái xe nên không phân tâm làm việc khác.
"Nói nhảm".
"Sờ bắp chân trái của tôi".
Cậu nghiêm túc nói, trên bắp chân có vật cô cần.
Tiểu Ốc kéo ống quần cậu, trên bắp chân có buộc một khẩu Browning M1906 màu bạc loại bỏ túi.
Đúng là đồ tốt!
Cô móc ra, định phản kích qua cửa sổ, Đậu Diệc Phồn nói: "Cầm trong tay thôi, nếu bánh xe của chúng ta bị bắn vỡ, cô mới