Lão Tam lắc đầu, quát to một tiếng: “Cưới chui?"
“Không phải như vậy, anh biết cô ấy nhiều năm rồi."
“Là vị thiên kim của Lý gia?" Lão Tam suy đoán.
“Cút!" Lữ Trị không chút lưu tình nói.
Nếu anh thích cô thiên kim Lý gia kia thì còn chờ tới bây giờ sao?
“Vậy là ai? Mà mặc kệ là ai, anh nghĩ thông là tốt rồi, không còn muốn người bạn gái trước kia là được."
“Thật đáng tiếc, chính là cô ấy." Khi anh nói chuyện, khóe miệng khẽ giơ lên, cảm giác có vợ cùng con trai thật là tốt.
“Cho nên anh nuôi luôn con riêng của người ta?" Anh nhớ mới vừa rồi có nghe anh hai nói là còn có con trai.
“Cút! Là con trai ruột của anh, bốn tuổi rồi ! Chờ anh trở về làm đám cưới, mỗi người đều phải cho hai phần bao tiền lì xì !" Lữ Trị rất vui mừng.
Vợ và con trai đều đã có, cuộc sống như vậy khiến anh hạnh phúc.
Trong phút chốc, anh cảm thấy còn sống thật là tốt, thật là hạnh phúc.
“Còn có kịch vui như vậy? Em không tin, anh đem chị dâu mang tới thì em mới tin tưởng." Anh tò mò a! Cô gái mà anh hai nhớ mãi không quên rốt cuộc là dạng con gái như thế nào.
“Đợi anh hỏi cô ấy xem có muốn đi hay không." Vốn anh cũng không tới nghĩ nhanh như vậy đưa cô ra mắt, nhưng anh em đã lên tiếng thì anh cũng nên đi hỏi một chút vậy.
“Được, em chờ điện thoại của anh, vậy là anh không giận lão Ngũ nữa.
Nếu anh không ngại, em muốn đem tin tức anh kết hôn truyền ra