Đám anh em rất hoài nghi, liếc mắt nhìn cô gái trước mắt, vóc người cân xứng, vẻ đẹp tự nhiên, nhìn cô thật ôn hòa, không giống như là cao thủ có võ công.
Tiểu Ốc đối với bọn họ cười một tiếng: “Mọi người đừng nghe anh ấy nói bậy, tôi cũng chỉ là biết một chút thuật phòng thân."
Lữ Trị sờ sờ mũi, thôi thì cứ theo cô đi, nhưng rồi lại chỉ vào một đám anh em nói: “Các người nếu ai còn dám đưa phụ nữ cho anh, vợ anh sẽ đánh gục hết mấy cô ả đó."
Tất cả mọi người đều cười một tiếng.
Trò chuyện một chút, Lữ Trị kêu lão Tứ tìm cho Tiểu Ốc một công việc.
Lão Tứ làm về truyền thông , Tiểu Ốc muốn làm ký giả thì tìm cậu ta là chính xác: “Vợ anh muốn làm ký giả, chú cho một cái chức vị đi!"
Lão Tứ nói: “Cái này dễ thôi! Chị dâu muốn làm ký giả gì? Giải trí, hay là chính trị? Thật ra thì việc rất khổ."
Tiểu Ốc nói: “Tôi đối với xã hội tương đối có hứng thú."
Mặc dù trình độ học vấn cùng bối cảnh của cô có lẽ không đủ điều kiện, thế nhưng cô vẫn muốn làm ký giả về tin tức xã hội, một dạng có thể trừ gian diệt ác! Làm một người tốt là mục tiêu cùng mơ ước cả đời của cô.
Trải qua vô vàn cố gắng, thật vất vả cô mới có thể thoát khỏi cuộc sống tăm tối, nên bây giờ cô muốn cả đời sẽ đường đường chánh chánh làm người.
Lão Tứ nhất thời lau mắt mà nhìn: “Đây chính là nơi rất khổ cực a, nếu chỉ là muốn chơi đùa, tôi khuyên chị không cần làm."
“Cậu yên tâm tôi cũng không cảm thấy khổ, tôi có thể đảm nhiệm." Vô luận là hóa trang