Lữ Trị nhàn nhạt lắc đầu: “Không có em trong cuộc sống, anh cũng không nghĩ đến việc ăn cơm."
“Công việc mệt nhọc như vậy, dù muốn hay không anh cũng nên ăn cơm chứ!" Tiểu Ốc nói xong, đi tới trước quầy, lấy phần bánh bao đưa cho anh: “Anh ăn một chút đi, sẽ đỡ hơn đó."
Lữ Trị nhìn miếng bánh bao nhỏ đó rồi cau mày: “Có tác dụng không?"
“Anh đừng xem thường nó, bao tử đau là bởi vì anh không có đối xử tử tế với nó, về sau phải ăn cơm đều đặn đó." Lúc nói chuyện, ánh mắt Tiểu Ốc sáng ngời, làm cho lòng anh cảm thấy ấm áp.
Cũng chính ánh mắt này làm cho người luôn thấy cô đơn như anh yêu cô cho đến hôm nay.
Anh rất thích ánh mắt ấy, ấm áp lại sáng ngời.
Nhìn cô, Lữ Trị cảm thấy cho dù phải đợi thêm năm năm nữa cũng rất đáng.
Anh cầm một miếng nhét vào trong miệng.
Thấy anh ăn xong miếng đó, Tiểu Ốc lại đưa thêm một miếng khác: “Chỉ như vậy thì sao đủ? Ăn thêm một chút đi."
Lữ Trị lại nhận lấy rồi ăn thêm một chút.
Thấy anh ăn xong, Tiểu Ốc lại đưa phần còn lại mà cô đang cầm trên tay đưa cho anh: “Anh cứ từ từ ăn.
Anh không nên uống cà phê, không tốt cho bao tử đâu.
Anh ít nhất phải ăn một nửa cái bánh bao này."
“Em muốn đi đâu.
.
.
.
.
." Không đợi anh hỏi xong thì Tiểu Ốc đã chạy ra khỏi quán cà phê, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô muốn đi đâu?
Không nghe được câu trả lời của cô, Lữ Trị