Dáng dấp của anh thật anh tuấn, mặc toàn thân là một màu đen, lại tản ra một loại hơi thở nguy hiểm, nhưng vào lúc anh nhìn về phía cô thì lại là cực kỳ dịu dàng.
Anh cởi áo khoác ra rồi khoác vào cho cô, quấn cô lại, động tác của anh lúc này cũng rất dịu dàng: “Tiểu Ốc, em không sao chứ?"
Tiểu Ốc lắc đầu một cái, kinh ngạc nhìn anh: “Anh là ai?"
Anh cười khổ một tiếng: “Quả nhiên ngay cả anh, em cũng đã quên."
Tiểu Ốc đột nhiên nhìn anh một cái, hiểu được: “Anh là Đậu Diệc Phồn?"
“Xem ra bọn họ đã nói về anh cho em nghe.
Đi thôi, giờ anh dẫn em rời đi.
Em muốn anh đưa em về nhà trước hay là đi gặp bác sĩ trước? Hình như em bị trúng thuốc gì đó." Anh rất bén nhạy quan sát được hình như cô không thể nhúc nhích.
“Bệnh viện." Cô không muốn Lữ Trị thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của cô bây giờ.
Đậu Diệc Phồn bế cô lên, vừa đi tới cửa thì Tiểu Ốc kêu anh: “Đợi chút, những người đó làm thế nào? Anh sẽ đưa bọn họ đến cục?"
“Đây không phải là điều em muốn sao? Thật ra nếu dựa theo tính tình của anh, anh chỉ muốn đánh bọn chúng cho đến chết.
Chẳng qua là anh biết bây giờ em không thích như vậy, giao bọn họ cho cục, cũng đồng nghĩa là rơi vào tay hai người anh của em, so với bị anh đánh có lẽ còn xui xẻo hơn.
Đã vậy thì cớ sao lại không làm?" Anh cười