"Con bé ngốc nghếch, tối nay con về sớm một chút, ba sẽ bảo người giúp việc nấu cho con một nồi canh an ủi".
Một cô gái bị kinh sợ thì phải được nghỉ ngơi nhiều hơn, phố Tam Hoàng đã có ông, ông còn chưa già.
"Không cần đâu ba, con không mệt".
Lúc không có chuyện gì làm, cô thường ở trên phòng mút kẹo que, xem TV, chẳng làm gì khác nữa.
"Về nghỉ ngơi đi.
Hôm nay Trạch Khải ở nhà, con về nhà cùng nó nói chuyện sẽ tốt hơn".
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Ông muốn tạo điều kiện cho Tiểu Ốc và Trạch Khải ở cùng nhau nhiều hơn, chứ Tiểu Ốc suốt ngày đi theo ông thì làm gì có nhiều cơ hội.
Vừa nghe Mộc ba nói như vậy, Tiểu Ốc lập tức thay đổi ý định: "Vậy con về".
"Đi đi"
Tiểu Ốc ra trạm xe buýt bắt xe, nửa tiếng sau cô về đến nhà.
Mộc mẹ nghe qua điện thoại biết hôm nay cô gặp chuyện nên đã bảo nhà bếp hầm một nồi canh cua đậu hủ để an ủi Tiểu Ốc.
Nghe tiếng bước chân của cô, Mộc mẹ từ trong đi ra, nắm bàn tay nhỏ bé của cô: "Mẹ đã nghe ba con nói, may mà con không sao, làm mẹ lo sợ quá".
"Mẹ, con không sao cả" Cô cười cười, nụ cười ngọt ngào đáng yêu.
Mộc Trạch Khải vừa lúc từ trên lầu đi xuống, anh tuyệt không tin nụ cười ngọt ngào của cô, lạnh