Tiểu Ốc nâng đầu Đậu Diệc Phồn lên, giọng không có chút đùa cợt: "Chị biết cậu ta chứ! Tôi cần giao cậu ta cho người tin cậy, nếu không cậu ta mà bị chó mèo nào giết chết thì đừng có trách tôi".
Dĩ nhiên cô phục vụ kia biết: "Trời! Là thiếu gia! Cô đã làm gì thiếu gia?"
"Cậu ta ngủ thôi, nhanh đi gọi người đi, nếu không tôi sẽ phải ngủ lại ở đây".
Tiểu Ốc ngáp một cái, cô rất buồn ngủ, giống như buồn ngủ là do lây từ Đậu Diệc Phồn.
Lễ tân lập tức điện lên lầu thông báo: "Trưởng phòng Trương, có một cô gái nhỏ đưa thiếu gia đến đây, nhìn thiếu gia giống như đang hôn mê, cô ấy không chịu đi mà kiên quyết muốn gặp ông chủ".
Trưởng phòng Trương nghe xong lập tức báo cáo giám đốc: "Giám đốc, không xong rồi, có một cô gái nhỏ bắt được thiếu gia, giờ thiếu gia đã hôn mê, cô ta muốn gặp ông chủ, có thể là muốn đòi tiền".
Giám đốc lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ tin cẩn của Đậu gia: "Không xong, một cô gái nhỏ đem thiếu gia mê mệt đến chết đi sống lại đến khách sạn, tới vòi tiền đấy"
Vòi tiền Đậu gia, như vậy cũng được sao?
Lá gan lớn vậy!
Người bảo vệ lập tức gọi thêm mười mấy người hung hăng từ quán rượu đối diện chạy sang đại sảnh khách sạn.
Đám người chạy vào thì chỉ thấy một cô nhóc đang tựa đầu vào một bên vai của Đậu Diệc Phồn