Đậu ba thở dài, hơi chút tức giận: "Thường ngày con thích làm chuyện hồ đồ gì cũng tùy, nhưng sao lại để một cô bé đánh ngất, còn ra thể thống gì nữa.
Nếu bị lan truyền sẽ thành chuyện cười cho người ta, sao lại liên tục thua một con bé, sau này sao ba có thể giao sản nghiệp cho con đây."
"Ba...Con đề phòng người khác chứ không đề phòng cô ấy, không phải bởi vì cô ấy nhỏ bé hay yếu đuối, mà thật ra lúc đó con đang hăng say hôn cô ấy, nếu lúc ấy cô ấy có giết con thì con cũng không kịp chống đỡ! Ba đừng tức giận, trên đời này chỉ có cô ấy có thể làm con mất đi lí trí, ngoài cô ấy sẽ không có người nào khác".
Kim Tiểu Ốc cho cậu cảm giác khác lạ, cô vừa phức tạp, vừa đơn thuần, rất mâu thuẫn, nhưng không biết vì sao lại làm cậu mê mệt.
Hôm qua mới hôn cô một tí mà cậu đã cảm thấy như điện giật, gai ốc nổi toàn thân, khơi gợi dục vọng của cậu.
Từ trước đến giờ cậu luôn đề phòng người khác, chỉ có ở gần cô là luôn làm theo bản năng, rất tin tưởng cùng phóng túng.
Đậu Diệc Phồn cảm thấy giống như là duyên số, có thể Kim Tiểu Ốc chính là một nửa của mình "Con nói nghiêm túc chứ?"
"Vâng, ba cảm thấy cô ấy thế nào?" Đậu Diệc Phồn định chính thức bắt đầu