“Cô không cần giả vờ tốt bụng”.
Cô gái khóc rống, từ nay về sau cô còn làm người thế nào? Kể cả có bọc thảm chăng nữa cô cũng sẽ bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.
Tốt bụng?
Mình có sao?
Tiểu Ốc suy nghĩ một chút tự nhận là không có: “Lòng tôi chỉ có đen tối, thối, hư.
Cô cho rằng tôi đồng tình với cô à? Cái ga này đã bẩn rồi, sớm muộn cũng bị ném đi, ném cùng cô thôi”.
Nói xong cô bé vỗ tay ra hiệu cho bảo vệ, nghiêm chỉnh hướng dẫn bọn họ đem ngay cô gái trên giường cùng ga giường ném ra ngoài.
Mộc Trạch Khải tắm rửa xong, mặc quần áo đi ra, chỉ thấy cô bé đang phá giường, anh vừa cài khuy áo vừa buồn cười nói: “Đến cái giường cũng muốn ném đi, em dứt khoát thế thì ném cả tôi đi luôn cũng được”.
Cô bé đi xung quanh anh một vòng, nghiêm túc nói: “Tắm xong không còn bẩn nữa”.
Mộc Trạch Khải cũng có lúc bị cô bé làm cho điên lên, anh nghĩ phải làm cho cô bé hiểu: “Tôi không phải em, mà em một ngày nào đó sẽ gả đi ra ngoài”.
“Kiều Kiều, anh là của em”.
Cô bé không gọi anh là anh trai mà gọi nhũ danh của anh, cha mẹ vì muốn tốt cho anh nên lấy tên con gái đặt cho anh, Kiều Kiều.
Tiểu Ốc vốn không phải tên là Tiểu Ốc, cô bé có tên rất hay là Mộc Nhược Khê, có nghĩa là nước suối dịu dàng, thanh thuần, đáng tiếc không như mong muốn, gia đình xã hội đen thì làm sao dạy ra được thục nữ.
Quả thật,