Đậu Diệc Phồn nhìn khuôn mặt cô mà thấy đau lòng.
Anh dịu dàng hỏi: "Em bị làm sao?"
Hộ sĩ trực đêm nhìn cậu đẹp mắt, cướp lời đáp: "Tôi biết, tự sát không thành, nghe nói ở trong nước khá lâu, bây giờ còn có thể nhặt về mạng nhỏ coi như là rất may mắn, cậu có phải là bạn trai cô bé, hãy khuyên nhủ cô bé cho tốt vào, còn trẻ vậy mà đã nghĩ quẩn rồi."
"Tự sát?" Giọng cậu đột nhiên tăng cao, quả thực là rống giận, cô tự sát? Vì người đàn ông kia sao? Không có anh ta thì không thể sống sao?
Tiểu Ốc lườm cậu một cái: "Cậu tin sao?"
Đậu Diệc Phồn không khẳng định: "Không phải tự sát?"
"Tắm ngủ thiếp đi, đã uống vài ngụm nước".
Tiểu Ốc nói, mặc dù cũng là chết đuối nhưng ý nghĩa thì khác xa.
"Thật?" Cậu không tin lắm.
"Cậu tin hay không thì tùy".
Lúc này tính khí Đậu Diệc Phồn rất tốt: "Anh tin em, nhưng về sau em phải cẩn thận một chút, đừng ngủ thiếp đi nữa, được không? Sau này, bồn tắm của nhà chúng ta phải hạ thấp xuống, không được! Không thể dùng bồn tắm, tắm vòi sen có được không?"
"Cái gì gọi là nhà chúng ta?" Tiểu Ốc không hiểu, từ bao giờ cô cùng một nhà với cậu?
"Em không phải muốn chạy làng chứ? Em đánh cược thua, đã đồng ý chụp ảnh cưới với anh còn dám cho anh leo cây, anh đây không tính toán, nhưng ảnh cưới nhất định phải chụp, khi nào em xuất viện chúng ta lập tức đi chụp".
Cô chính là cô dâu mà cậu muốn.
Hôm