Nếu là lòng tham không đáy, anh cũng không còn biện pháp.
"Bốn mươi vạn?" Tiểu Ốc nhìn tiền trong tay, đột nhiên nở nụ cười, chắc anh sợ ba mẹ đồng ý.
Cô biết lãi suất thu được ở phố Tam Hoàng rất cao, một tháng có thể hơn tám mươi vạn, mà một phần cô cũng không lấy làm của riêng, toàn bộ đưa hết cho ba mẹ gửi tiết kiệm, bởi vì cô cảm thấy có Kiều Kiều là đủ rồi.
Cô ở Mộc gia không phải vì tiền.
Vậy mà hiện tại Mộc Trạch Khải muốn dùng bốn mươi vạn đuổi cô đi, Tiểu Ốc buồn cười, cô cười đến chảy cả nước mắt, vỗ vỗ vai anh nói: "Muốn đuổi tôi bằng bốn mươi vạn này, Kiều Kiều anh thật quá ngây thơ."
"Vậy cô muốn như thế nào"? Nghe những lời này, anh bắt đầu cảm thấy nhức đầu.
"Tôi không lấy tiền, tôi muốn anh, tôi muốn anh toàn tâm toàn ý thuộc về tôi một lần, có thể không?" Tiểu Ốc cảm thấy không thể nào.
"Cô muốn thân thể của tôi?" Mộc Trạch Khải chăm chú hỏi, nếu như chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi cô, anh nghĩ mình thà chết còn hơn.
Tiểu Ốc lắc đầu, anh quá ngây thơ, quá nông cạn.
Tiểu Ốc ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng phun khí nóng: "Cái tôi muốn là tâm.
Đầu tiên là tâm, sau là bề ngoài, anh cảm thấy anh có thể cho sao?"
Mộc Trạch Khải lắc đầu, không được.
"Nếu như anh có thể thuyết phục ba mẹ đuổi tôi đi thì hôm nay anh đã không tới chỗ này, anh chỉ có thể nói với họ tạm thời không được cho tôi về