Nghĩ đến mùi vị đó, anh đã cảm thấy ghê tởm: "Về sau đừng ăn cái kia nữa, tôi áy náy chuyện mấy ngày trước đã đuổi em đi, tôi xin lỗi vì đã nặng lời, chắc em rất đau lòng".
"Gì?" Tiểu Ốc bị lời xin lỗi của anh làm giật mình kinh ngạc tới mức miệng há to không khép lại được, đầu óc bay bổng, không nhẽ cô đang nằm mơ? Nếu không tại sao tự nhiên anh lại nói xin lỗi cô? Đây là lần đầu tiên anh xin lỗi cô.
"Em không nhận lời xin lỗi của tôi sao?" Anh híp đôi mắt xếch, thâm tâm chắc chắn cô sẽ nhận.
"Dĩ nhiên nhận, Kiều Kiều! Không ngờ rốt cuộc anh đã bị em làm cho cảm động".
Vui mừng còn hơn cả trúng số độc đắc, Tiểu Ốc đứng dậy kéo ghế sang ngồi cạnh anh, cô là muốn nhào vào ngực anh nhưng nhìn thấy anh nhíu mày cô lại thôi, thời gian còn dài, sau này là người của cô thì cô làm sao phải sợ không có thịt để ăn?
"Để tỏ lòng áy náy, tôi muốn mời cô một bữa rượu, tôi biết một quán rượu không tệ".
Mộc Trạch Khải lơ đãng nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy, liếc nhìn cô, sau đó đi ra khỏi quán cà phê.
Tiểu Ốc vội vàng đi theo, tự nhiên Kiều Kiều mời cô uống rượu!
Hôm nay là ngày gì mà đẹp thế?
Tiểu Ốc có tửu lượng khá, nhưng hôm nay cô cao hứng nên uống tương đối nhiều, một lúc sau ngà ngà say,