Người đàn ông ngoài cửa bò lăn bò càng trên sàn không gượng dậy nổi, cười đến sái quai hàm.
Xem ra hôm nay tổng giám đốc không thể không phát giận, cô nhóc này lại đòi nhổ hết lông ngực của tổng giám đốc, vậy mà cũng nghĩ ra được, ha ha!
Lữ Trị khó chịu nheo lại hai mắt, cô say rượu cũng không cần nói lung tung chứ.
Đáng ra anh định tha thứ cho cô, nhưng cơn tức lại bùng lên, xóa đi hết chút kiên nhẫn còn sót lại của anh.
Nhưng vì sao đôi tay nhỏ bé của cô càng sờ soạng càng làm cho anh cảm thấy thư thái? Đôi tay mịn màng mân mê lông ngực, xuống rốn, và vẫn tiếp tục đi xuống phía dưới.
.
.
.
.
.
"Hê…".
Sao trong quần chị gái này lại giấu một cây gậy? Nó càng lúc càng to và nóng lên thì phải? Cô nắm chặt hơn định kéo ra xem một chút.
"Đáng chết! Cô định đùa giỡn tôi trên ghế sôfa sao?" Giọng Lữ Trị trở nên trầm thấp.
Cô gái này muốn làm gì? Trêu đùa sao? Nhưng anh lại không thấy tức giận, mắng một câu, day huyệt thái dương của