Gã lùn ngã ngửa ra sau không bò dậy được, lăn lộn trên mặt đất, Tiểu Ốc ném trả con dao cho gã: "Tự đưa mình đến cửa, đừng trách tôi hung ác, nếu không phục, cứ tự nhiên trở lại, tôi lúc nào cũng mở cửa nghênh đón".
Gã không ngờ cô bản lĩnh như vậy, cố gắng gượng dậy chạy chối chết.
Tiểu Ốc chán nản: "Đồ hèn nhát".
Khi cô về tới khách sạn, lúc chuẩn bị mở cửa phòng mới phát hiện không thấy ví tiền, nhất định là vừa rồi bị đồng bọn của gã kia trộm mất rồi.
Cô định trở lại chỗ cũ tìm chút manh mối, đi đến đại sảnh thì một nhân viên phục vụ của khách sạn đi đến: "Cô là Kim tiểu thư sao? Có người nhặt được ví tiền của cô".
"Cám ơn, người đó là ai?" Tiểu Ốc cầm lấy ví tiền, giác quan thứ sau nói cho cô biết không phải người đó tình cờ nhặt được bởi vì trong ví của cô không có giấy tờ gì cũng không ảnh của cô thì sao người đó biết là ví của cô, lại còn biết khách sạn nơi cô ở để đến trả lại.
"Người đó vừa đi ra, kia kìa".
Nhân viên phục vụ chỉ vào một người.
Tiểu Ốc nhìn bóng lưng người đó cảm thấy quen quen, cho chạy theo bắt được tay áo khi người đó chuẩn bị lên xe: "Tiên sinh,