Đậu Diệc Phồn có mấy ngôi nhà, thỏ khôn cũng có hang động, huống chi cậu là con trai của lão đại hắc đạo.
Tiền thuê nhà cô muốn trả nhưng cậu không dám nhận, cô chịu ở nhà của cậu, cậu đã hãnh diện lắm rồi: "Có một ngôi biệt thự hai tầng, một phòng trọ ở trung tâm thành phố, em thích cái nào anh sẽ cho người sắp xếp cho em".
"Phòng trọ".
Chỉ cần có chỗ ở là được, không cần phải cầu kì, mình cũng không phải vợ của cậu ta, bạn gái vẫn còn đang suy nghĩ nên không nên ở biệt thự, ở phòng trọ là được rồi.
Đậu Diệc Phồn hấp tấp gọi điện sai người dọn dẹp, Tiểu Ốc nhìn cậu nôn nóng vì mình như vậy thì rất cảm động.
Thay vì để lòng mình đi lang thang, không bằng tìm bến tin cậy để cập bờ thôi.
Cơ hội qua đi sẽ không còn nữa, Đậu Diệc Phồn đối với mình rất tốt, mình nên quý trọng.
Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Ốc mở lời:
"Anh thật sự muốn em làm bạn gái của anh?"
Đậu Diệc Phồn gật đầu: "Một trăm phần trăm".
"Trước kia em ti tiện, có thể sau này thỉnh thoảng sẽ vẫn còn tiện hạ, anh có để ý hay không?"
"Không sao cả, anh có thể cùng em chịu bị coi thường".
Lúc cô không vui hay khổ sở anh có thể bồi bênh cạnh cô, tìm mọi cách làm cho cô vui vẻ.
"Em không còn là xử nữ, em rất bẩn, anh có để ý hay không?"
"Không có vấn đề gì, bởi vì anh cũng không phải là