"Không phải ba đã nói con không nên quá thân mật cùng nó sao?" Mộc ba nhíu mày, con bé này trước kia vẫn rất nghe lời, tại sao bây giờ coi lời ông như gió bên tai?
"Con biết, nhưng đã vô cùng thân mật rồi, con đã đồng ý làm bạn gái anh ấy rồi".
"Con có biết con làm cái gì không? Là lời nói thật lòng sao?" Ánh mắt Mộc ba lạnh lùng.
Tiểu Ốc gật đầu, ánh mắt rất kiên định: "Vâng, con muốn cùng anh ấy lui tới, là thật".
"Thế còn Mộc Trạch Khải?"
"Mộc Trạch Khải không thích con, sẽ không bao giờ thích.
Cho nên anh ấy muốn kết hôn với ai con không quan tâm nữa.
Với con, anh ấy giờ chỉ là con trai của ba mà thôi".
Thậm chí cô còn không thật sụ coi anh ta là anh trai, cô căm hận anh ta thì làm sao còn có thể có tình yêu.
"Con đứng núi này trông núi nọ? Có phải thấy Đậu gia nhiều tiền hơn ta?"
"Ba nói thế thì cứ cho là thế đi.
Nhưng không phải vì tiền mà là người.
Đối với Mộc Trạch Khải con chỉ là bãi phân, nhưng Đậu mỹ nhân lại xem con là trân bảo.
Vậy thì con tội gì phải hạ mình làm một bãi phân, mà không phải trân bảo".
Tiểu Ốc bình tĩnh đáp lời, cô hơi tự giễu mình, trước kia sai thật thái quá, cho là chỉ cần tranh thủ nhất định sẽ đạt được, thật ra thì không phải vậy.
"Tâm trạng của con bây giờ rất không thích hợp để nói chuyện, ba nghĩ con nên về nghỉ ngơi, chuyện của phố Tam Hoàng con