"Mày lừa ai chứ! Cái khung xe cũ nát này nhiều nhất chỉ 150 tệ thôi".
Gã đã nghe người ta nói như thế.
"Là ông nói 10 nghìn, không phải 150!" Tiểu Ốc cong môi, ngây thơ nói.
"Tao thuận miệng nói vậy thôi chứ không phải thế!" Tại sao gã phải đưa cho cô 5000? Đúng là ăn cướp!
"Lúc ngươi nói mọi người ở đây đều nghe thấy, bọn họ có thể làm chứng".
Tiểu Ốc cười cười, nụ cười thật đáng yêu nhưng làm cho gã răng vàng cảm thấy cả người không rét mà run, cô quả thật chính là một tiểu ma nữ không hơn không kém.
Bây giờ gã mới chợt hiểu tại sao nhà này lại để một cô bé ra mặt.
Một người hình như là bạn của gã răng vàng nói: "Ai nghe thấy tôi không biết, việc này không liên quan đến tôi, tôi không thấy gì hết".
Hẳn là không tự nhiên sẽ có người ra mặt làm chứng giúp nên Tiểu Ốc quay ra hỏi “Ở đây có ai nghe thấy không?”
Đáng tiếc không ai lên tiếng, bọn họ chỉ đến xem náo nhiệt thôi, làm gì có ai đứng ra giúp cô làm chứng! Ngộ nhỡ cảnh sát tới, muốn lấy khẩu cung thì rất phiền phức, có khi còn đắc tội với ai đó.
Tiểu Ốc hắng giọng một cái: “Ai giúp tôi làm chứng chuyện này thì 5000 tệ kia sẽ thuộc về người đó.”
Ngay lập tức có khoảng hai ba mươi người đứng dậy nhao nhao: "Chúng tôi nhìn thấy."
Quả nhiên có tiền có thể sai khiến ma quỷ!
Tiểu Ốc vui vẻ nhìn gã răng vàng, giờ mặt gã đã chuyển thành màu gan heo.
Gã còn có chút do