Editor: May
Bắt đầu từ khi Dương Thần ở bên ngoài xem quần áo, Lương Thần liền ngồi ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, khí định thần nhàn bảo trợ lý mở máy tính ra, bắt đầu xử lý công chuyện.
Mà những người họp cùng anh hôm nay, đành phải kiên nhẫn ngồi theo ở bên cạnh.
Thật vất vả gần đến một giờ chiều, tất cả mọi người đói đến trước ngực dán đến sau lưng, mà Lương Thần vẫn không có bất kỳ ý tứ muốn bỏ qua chút nào.
Thời gian lại qua nửa tiếng, có vài người đói đến không chịu nổi, liền liều mạng uống nước, nhiều lần ngẩng đầu lên, thần thái nhìn Lương Thần muốn nói rồi thôi.
Lương Thần như là không có nhận thấy được phản ứng của những người chung quanh, chỉ chuyên chú nhìn máy tính, thỉnh thoảng đánh cực nhanh một hàng chữ ở trên bàn phím.
Ngẫu nhiên, anh sẽ nâng đầu lên một chút, dư quang khóe mắt không có cảm xúc gì, nhưng vẫn cho người ta một loại cảm giác bén nhọn, những người đó sợ tới mức càng thêm không dám nói gì, chỉ liều mạng quay đầu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh rộng lớn, nhìn rốt cuộc Dương Thần bên ngoài thấy được bao nhiêu kiện quần áo.
Mãi cho đến pin laptop Lương Thần truyền đến một cảnh cáo lượng điện không đủ, mới nhanh chóng lại đánh ra một hàng chữ, liền khép laptop lại.
Lúc này trên người anh đã không có hơi thở thô bạo lúc trước, cả người tựa như công tử quý gia khiêm tốn, tư thái nhẹ nhàng quay đầu, không chút để ý nhìn lướt qua Dương Thần ngoài cửa sổ, sau đó cả người giống như bởi vì mới vừa làm việc nên mệt mỏi, tựa vào trên sô pha, chậm rãi nhắm hai mắt lại, còn nâng tay lên, xoa xoa mi tâm của mình.
Bởi vì không phải ban đêm,“Lưu Kim Tuế Nguyệt” gần như không có người nào đến chơi, toàn bộ đại sảnh lầu một, càng trở nên yên tĩnh hơn.
Tính tình Cảnh Hảo Hảo an
tĩnh, từ nhỏ liền có thể bảo trì được bình thản, tuy rằng cô vội vàng đến tìm Lương Thần, muốn anh buông tha cho Thẩm Lương Niên, nhưng càng thông minh sẽ không nhắc tới sự kiện kia ở trước mặt người khác.
Cho nên, cô chỉ là im lặng ngồi ở chỗ kia, chờ Lương Thần lên tiếng rời đi.
Nhưng mà, lúc sắp gần ba giờ, người đàn ông vẫn ngồi ở một bên, nhắm mắt lại dưỡng thần, cả người giống như là đang ngủ.
Cảnh Hảo Hảo lại cảm giác được có chút đói bụng, cô không ngừng nuốt nước miếng, nhưng bụng lại không cẩn thận truyền ra một tiếng kêu.
Tiếng kêu rất nhỏ, nhưng bởi vì đại sảnh rất im lặng, Lương Thần cách Cảnh Hảo Hảo rất gần, cho nên nghe được nhất thanh nhị sở, anh nhắm mắt lại trầm mặc không đến một phút đồng hồ, liền không nhanh không chậm mở mắt, trước nâng cổ tay lên, nhìn nhìn thời gian, sau đó mới âm điệu thản nhiên hỏi: “Xem bao nhiêu kiện quần áo rồi?”
Thím Lâm đứng ở cửa hai chân đã sắp bủn rủn vội vàng cung kính trả lời: “Nhìn còn chưa tới một phần ba.”
Lương Thần nhíu nhíu mày, sau đó tầm mắt quét về phía Cảnh Hảo Hảo, liền mặt không chút thay đổi mở miệng, nói: “Đi kêu Dương Thần vào đi.”
Mọi người nghe nói như thế, như là chiếm được đại xá gì đó, biểu tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thím Lâm “A” một tiếng, liền vội vàng chạy ra ngoài.