Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Kiều Ôn Noãn cầu cứu [1]


trước sau

Thành phố Giang Sơn mùa thu, trời xanh mây trắng.

Cảnh Hảo Hảo ăn xong bữa sáng, liền ngồi trên ghế mây ở ban công, lấy tay chống cằm, nhìn chằm chằm phong cảnh xa xa ngẩn người.

Lá cây vốn xanh um tươi tốt trên núi, đã có chút biến hồng biến vàng, tường vây chung quanh biệt thự tràn ngập một vòng hoa dâm bụt đã nở, một mảng hoa quế cách đó không xa cũng nở rộ theo, gió thu thổi tới, mang theo hương khí say lòng người.

Cảnh tượng tinh xảo như vậy, sợ là chỉ có thể nhìn thấy ở biệt thự tư nhân này của Lương Thần thôi, sau lưng là núi, phía trước là hồ, quả thực chính là thiên đường nhân gian, nhưng trong đầu Cảnh Hảo Hảo lại đã bay về chuyện phát sinh vào tối hôm qua.

Đêm qua cô ngâm tắm một chút, thật ra rất mệt mỏi, nằm ở trên giường chưa đến một lát liền ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác được có người vuốt ve mình, như là mộng, lại không giống như mộng, vì thế cả người liền không đề phòng gì, mãi cho đến khi mức độ “Mộng” kia dần dần trở nên càng lúc càng lớn, thân thể của cô cũng theo đó càng ngày càng nóng, thậm chí người cũng có chút khó kìm lòng nổi theo.

Đây là cảm giác chưa bao giờ cô, cô chỉ cảm thấy trong cơ thể như là có cái gì đó lạnh như băng, bị người hòa tan, sau đó càng ngày càng nóng, đến cuối cùng, mang theo toàn thân cô đều giống như bắt lửa lên theo.

Ngọn lửa kia, thiêu đốt đến cuối cùng, đốt tỉnh cô.

Tuy rằng cô không có mở to mắt, nhưng cô lại rõ ràng cảm giác được Lương Thần xâm nhập si mê quấn quít lấy chính mình như thế nào, cũng có thể rõ ràng cảm giác được chính mình cảm thấy hưng phấn với tiếp xúc thân mật như vậy đến cỡ nào, thậm chí cô nghe thấy rõ ràng, miệng mình tràn ra từng đợt từng đợt tiếng vang nhỏ.

Ngay lúc đó đáy lòng cô hung hăng run rẩy một chút, theo bản năng muốn kháng cự anh, nhưng cô lại phát hiện, cao thấp toàn thân mình hoàn toàn không sử dụng ra được một chút khí lực, thậm chí cả người còn càng ngày càng kích động.

Đến cuối cùng, ý thức của cô lại có thể cũng trở nên tan rã hoảng hốt lên, sau đó nữa, cô ở bên trong cực hạn cao
nhất, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Nếu không phải buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, cô cảm thấy toàn thân đau nhức, cô thật sự nghĩ đến tối hôm qua là một giấc mộng của mình.

Mặc dù đã trôi qua mấy tiếng, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được cảm quan rung động mà anh đã mang đến cho mình vào tối hôm qua.

Chấn động đến mức bây giờ cô vừa nghĩ đến, tim liền nhảy thình thịch lên theo.

Hoàn toàn không thể dừng lại.

Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, theo bản năng che kín ngực của mình, muốn để cho trái tim của mình bảo trì bình tĩnh một chút, nhưng ai ngờ, trước mặt cô, lại lập tức liền thoáng hiện về tối hôm qua, lóe lên tuấn dung của Lương Thần ngay trước mặt mình.

Trời ạ!

Cảnh Hảo Hảo lập tức liền đứng lên từ ghế mây, cô gấp gáp lượn quanh đi tới đi lui trong phòng

Cô hẳn là hận anh!

Thế giới của cô, vốn không chào đón anh, nhưng anh lại không có tự giác, cường thế mà không lưu đường sống xâm nhập vào cuộc đời cô như vậy, cường ngạnh thay đổi hết thảy, mạnh mẽ buộc cô muốn chuyện cô không muốn!

Nhưng sao cô lại có thể không biết liêm sỉ như thế, sao có thể có phản ứng với một người đàn ông dập nát tình yêu của cô, thay đổi cuộc sống vốn yên tĩnh của cô như vậy!

Cảnh Hảo Hảo càng nghĩ, càng cảm thấy chân mềm nhũn, đến cuối cùng, cô dứt khoát đặt mông ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm trước mặt tường kính đã được người sửa chữa tốt trước mặt, nhìn mặt mình bên trong bởi vì nhớ lại một màn tối hôm qua mà hơi đỏ một chút, nhịn không được nâng tay lên vỗ vỗ mặt mình, nhưng lại phát hiện gương mặt mình lại đỏ hồng càng lợi hại hơn, Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nâng tay lên, bắt đầu nắm lung tung tóc của mình!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện