Lúc anh biết được hết thảy, liền bức bách chính mình không cần về nhà, chỉ sợ không cẩn thận khống chế được thì tính tình sẽ phát hỏa với cô.
Vào đêm anh tặng cô thạch đầu ký, cô nở nụ cười với anh, buổi tối trở về nhà, cho dù là nằm mơ, nhưng cũng là thật thật chính chính có cảm giác với anh, ngày hôm sau thím Lâm còn gọi điện thoại nói, cô có tâm tình đi xuống lầu bơi lội...... Đủ loại như vậy, đều đại biểu cô đã dần dần thích ứng hoàn cảnh hiện tại.
Hết thảy này rõ ràng đều đang phát triển ở phương hướng tốt, sao vừa rồi anh lại không chú ý một chút tính tình kia của chính mình, luôn lơ đãng năm lần bảy lượt không khống chế được ở trước mặt cô!
Lương Thần âm thầm hít sâu một hơi, đều đè ép khó chịu nơi đáy lòng mình xuống, vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Cảnh Hảo Hảo, ngữ khí tận lực phóng có chút thoải mái mà lại ôn nhu: “Hảo Hảo, tôi chỉ là tùy tiện hỏi em đi dạo ở đâu, em nói em đang sợ cái gì?”
Cảnh Hảo Hảo nhìn sắc mặt Lương Thần biến đổi còn nhanh hơn thời tiết thay đổi, qua một lúc thật lâu cũng không phản ứng kịp.
Trước đây nếu anh chủ động chạm vào cô, cô sẽ luôn theo bản năng né tránh, hiện tại tay anh đặt ở trên mặt của cô, cô đều không để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm mặt anh, có chút không thể tin nổi mở trừng hai mắt, cảm thấy chính mình khẳng định là đang nằm mơ.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ, liền hung hăng lắc lắc đầu nhỏ, tập trung tinh lực nhìn chằm chằm Lương Thần, nhìn nửa ngày, phát hiện trên mặt người đàn ông vẫn lộ vẻ ý cười nhợt nhạt, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, đều có thể xưng là ôn nhu.
Anh lại có thể không truy hỏi, cũng không tức giận?
Thậm chí còn ở nơi này, cười hì hì vuốt ve cô, để cô không phải sợ?
Không biết có phải là do lần đầu tiên Lương Thần bình dị gần gũi ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo hay không, lại có thể khiến Cảnh Hảo Hảo tràn đầy dũng khí nâng tay lên, bóp mặt Lương Thần.
Cô dùng khí lực rất lớn, bóp khuôn mặt tuấn tú của Lương Thần đến hơi có chút biến hình, cô mới ý thức được không phải đang
nằm mơ, miệng cũng nhỏ giọng nói thầm một câu theo: “Hóa ra không phải nằm mơ, thật sự là kỳ quái, có phải Lương Thần uống lộn thuốc không?”
Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng thính lực vô cùng tốt, Lương Thần lại nghe chân chân thật thật.
Đây vẫn là lần đầu tiên Cảnh Hảo Hảo gọi anh là “Lương Thần”, không phải là “Lương tổng”.
Lương Thần chưa bao giờ biết, tên mình hô lên từ trong miệng cô lại có thể êm tai đến như vậy.
Kể từ khi anh biết cô đi gặp Thẩm Lương Niên, tâm tình bị đè nén một ngày, cứ như vậy lập tức trở nên tốt đẹp mười phần.
Thậm chí, anh nhất thời không nhịn xuống, liền phốc xích bật cười, mặt mày hớn hở nâng tay lên, điểm diểm chóp mũi nhỏ của Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, tôi nói sao em lại có thể luôn đáng yêu như vậy chứ? Em cảm thấy đây là nằm mơ, em hẳn là nên nhéo chính mình, em nhéo tôi làm cái gì.”
Cảnh Hảo Hảo bị Lương Thần nói vậy, mặt liền soạt đỏ lên theo.
Lúc trước khi cô cảm thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi, cũng thích nhéo Thẩm Lương Niên, mỗi lần nghe được Thẩm Lương Niên ăn đau cầu xin tha thứ, cô sẽ tin là thật.
Những chuyện này đều là chuyện cô chỉ sẽ làm với Thẩm Lương Niên, sao vừa rồi cô lại lơ đãng làm điều đó với anh chứ?
Lương Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Cảnh Hảo Hảo, trên mặt mang theo một tia ngượng ngùng, cả trái tim cũng mềm nhũn xuống theo, cô ở trước mặt anh, trừ bỏ sợ hãi, chính là lạnh như băng, hoặc chính là làm việc thật cẩn thận, khi nào thì có một cô gái nhéo mặt anh như vậy?
Lương Thần chỉ cảm thấy giờ phút này mình cao hứng hơn bất cứ lúc nào.