Editor: May
Lương Thần chưa bao giờ nói lời dài như vậy với Cảnh Hảo Hảo.
Lúc anh không phát giận, giọng nói đặc biệt êm tai dễ nghe.
Anh đọc nhấn rõ từng chữ rất rõ ràng, có thể là do lúc nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, còn mang theo một chút giọng Bắc Kinh, nghe tràn đầy lưu loát.
Đến cuối cùng, anh nói: “Hảo Hảo, em có biết, tôi chỉ có một điều kiện, đó chính là em nhớ kỹ điều kiện em đã từng đáp ứng tôi.”
Cảnh Hảo Hảo biết trong những lời này của Lương Thần chỉ cái gì.
Đó chính là cô không thể cùng xuất hiện với Thẩm Lương Niên.
Mất đi Thẩm Lương Niên, cô thật rất chật vật.
Sau đó cô lại mất đi tự do, suốt ngày bị nhốt ở trong biệt thự này, một mình, liền cô tịch đến không thể nói nổi.
Hiện tại anh nói, cô có thể ra cửa, có thể tìm bạn, có thể đi làm, có thể trôi qua ngày bình thường, đáy lòng của cô thật sự có chút chờ mong.
Dù sao trên thế giới này, không ai không muốn tự do.
Nhưng cô không xác định anh nói có phải là sự thật hay không, cho nên Cảnh Hảo Hảo nhịn không được vụng trộm nâng mí mắt lên, lặng lẽ đi đánh giá Lương Thần.
Diện mạo người đàn ông thật sự rất kinh người.
Là loại xuất sắc khiến người ta không biết dùng từ ngữ như thế nào để hình dung.
Mặc dù hiện tại thu liễm khí thế toàn thân, nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác tự phụ cao nhã.
Mỗi người nhìn thấy chuyện tốt đẹp tuyệt vời như vậy, đều sẽ dừng lại, tuy rằng đáy lòng Cảnh Hảo Hảo xác thực ấn tượng không tốt với Lương Thần, nhưng lại vẫn nhìn nhiều vài lần.
Kết quả, nào biết Lương Thần vừa mới cúi đầu nhìn cô, tầm mắt hai người cứ như vậy va chạm ở chung một chỗ.
Lương Thần dừng một chút, liền nở nụ cười: “Tốt, Hảo Hảo, em lại có thể lén nhìn tôi!”
Cảnh Hảo Hảo bị Lương Thần nói đến sắc mặt đỏ lên, theo bản năng liền muốn xoay người, né tránh Lương Thần.
Ai ngờ Lương Thần lại nhanh hơn cô, trước khi cô lật người liền đặt ở trên thân thể của cô, hung hăng ngăn chận môi của cô: “Lén nhìn tôi, còn muốn chạy trốn?”
Lương Thần nói xong, liền hôn sâu Cảnh Hảo Hảo.
Anh vừa hôn môi cô, vừa nghĩ: Người phụ nữ tên là Cảnh Hảo Hảo này ở trong thế
giới của anh, thật sự là một tồn tại thần kỳ, lúc cô có thể khiến cho cô phẫn nộ, giận hận không thể phá hủy toàn bộ thế giới, nhưng một câu hoặc một thần thái của cô liền có thể dễ dàng đơn giản khiến cho anh cao hứng tột đỉnh.
......
Cùng lúc đó.
Trong bệnh viên nhân dân thành phố Giang Sơn.
Kiều Ôn Noãn canh giữ Thẩm Lương Niên cả đêm, thẳng đến hơn ba giờ tối, rốt cục có chút chịu đựng không được, ghé vào bên giường nặng nề ngủ thiếp đi.
Thẩm Lương Niên nghe tiếng hít thở dần dần ổn định của Kiều Ôn Noãn, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Bóng đêm ngoài cửa sổ, đen nhánh, không có một chút ánh sáng.
Thẩm Lương Niên nâng tay ghim kim của mình từ trong chăn lên, bên trong hộp gấm màu đỏ kia, như là một thanh đao sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim anh.
Hóa ra Tiểu Noãn lừa anh...... Hảo Hảo đã tới, nhưng cô ta lại nói không có tới......
Anh không phải không biết mục đích Tiểu Noãn nói như vậy là cái gì, cô sợ chính mình nhớ mãi không quên Hảo Hảo, tâm chết không thay đổi.
Nhưng mặc dù Hảo Hảo thật sự chưa từng tới, anh vẫn không buông Hảo Hảo ra được.
Hảo Hảo trả lại chiếc nhẫn cho anh, đây đại biểu cho cái gì, anh không phải không hiểu.
Mười năm...... Anh và cô đồng cam cộng khổ đi tới mười năm này, cô liền chuẩn bị nhất đao lưỡng đoạn như vậy rồi hả?
Giữa anh và cô, có quá nhiều không rõ ràng, anh muốn đi tìm cô, tìm cô để hỏi rõ.
Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng xốc chăn lên, thật cẩn thận xuống giường, cầm áo khoác và di động của mình, đi ra phòng bệnh.