Phương Lộ và Cảnh Hảo Hảo gặp mặt cũng không thuần túy là vì đi dạo phố, cho nên sau khi ăn cơm xong, vừa đi trong trung tâm thương mại, vừa kéo đông kéo tây, thấy đẹp mắt, Phương Lộ sẽ cầm lên đi thử một lần, sau đó dừng lại miệng nói không ngừng, khoa tay múa chân ở trên người, hỏi Cảnh Hảo Hảo đẹp mắt hay khó coi.
Tuy rằng Phương Lộ và Cảnh Hảo Hảo đều là người trong giới, nhưng cũng rất ít khi tán gẫu chuyện trong giới, Phương Lộ xuất thân tốt, đến từ hào môn, hôn nhân cũng là đám hỏi thương nhân, cô ấy và chồng của mình đều có tiền, nhưng cô ấy lại không kinh doanh, vì thế mượn một khoản tiền tiến quân vào vòng giải trí, cho nên nội dung Phương Lộ và Cảnh Hảo Hảo tán gẫu, đại đa số đều là loại bát quát hào môn như chồng trong nhà hào môn nào dưỡng một tiểu tam ở bên ngoài, mấy ngày hôm trước phu nhân nhà ai đi bắt vợ nhỏ bên ngoài, nháo đến tiểu tam kia nhảy lầu tự sát bồi thường mười mấy vạn.
Hai người chỉ mới đi dạo hơn nửa tiếng, trong tay Phương Lộ liền ôm rất nhiều chiếc túi to, cô ấy kéo cánh tay Cảnh Hảo Hảo, cười nói: “Chỉ hôn nhân người khác không hạnh phúc, cậu cũng không cần lo lắng, cậu gả cho Thẩm Lương Niên, Thẩm Lương Niên nhất định không phản bội cậu.”
Cảnh Hảo Hảo còn chưa nói cho Phương Lộ chuyện mình và Thẩm Lương Niên chia tay, cho nên lúc nghe đến những lời này, sắc mặt hơi cứng lại một chút, còn chưa có lên tiếng, Phương Lộ liền chỉ vào một cửa hàng mặt tiền bán trang sức phía trước, nói: “Tớ nhớ ra rồi, hai ngày nữa tớ phải đi tham gia một tiệc tối từ thiện, tớ mang về từ nước Pháp một cái váy màu lam, nhưng không có trang sức thích hợp, đúng lúc theo giúp tớ đi chọn đi.”
Phương Lộ đột nhiên chuyển đề tài, trực tiếp nhảy qua chuyện Thẩm Lương Niên.
......
Gần đây Thẩm Lương Niên đối với chuyện gì cũng không nhấc lên nổi hứng thú, cũng ít phấn đáu sức lực quay quanh công ty Thiên Vinh, thậm chí có khi rõ ràng trong công ty có cuộc họp khẩn cấp, Thẩm Lương Niên lại trực tiếp gọi một cú điện thoại tới công ty, nói hôm nay mình không đi công ty, làm cho
công việc từ trên xuống dưới công ty đều nhanh chóng gặp trở ngại.
Rất nhiều người trong công ty đều đang lén nghị luận Thẩm Lương Niên, “Thẩm tổng còn như vậy nữa, sợ là thưởng cuối năm của chúng ta sẽ phải giám bớt rất nhiều.”
Kiều Ôn Noãn thường xuyên đi công ty Thiên Vinh, cũng nghe được những tiếng gió này, ngẫu nhiên sẽ nhắc tới với Thẩm Lương Niên, nhưng Thẩm Lương Niên luôn bày ra một bộ dáng không yên lòng, cũng không biết là nghe thấy hay là không có, nói tóm lại, sau đó vẫn duy trì trạng thái cuộc sống như thế.
Trận tuyết đầu mùa của thành phố Giang Sơn qua chưa đến vài ngày, Kiều Ôn Noãn liền nghênh đón sinh nhật, sáng sớm cô liền gọi điện thoại cho Thẩm Lương Niên, hẹn Thẩm Lương Niên đi ra ngoài cùng mình ăn một bữa cơm trưa, tổ chức sinh nhật cho mình.
Thẩm Lương Niên không có nhớ rõ sinh nhật Kiều Ôn Noãn, lúc ăn cơm, nghe được Kiều Ôn Noãn nhắc tới, mới ý thức được chính mình không có mua lễ vật, cho nên sau khi ăn cơm xong, liền mang theo Kiều Ôn Noãn đi trung tâm thương mại gần đó.
Kiều Ôn Noãn nhìn ra Thẩm Lương Niên cũng không có tâm tư gì, chỉ thờ ơ cùng cô đi vòng quanh trung tâm thương mại, cũng không thấy có chút ý tứ muốn chọn lựa lễ vật cho cô, thậm chí lúc chính cô nhìn trúng muốn hỏi anh, anh cũng chỉ gật gật đầu, nói: “Thích, vậy cầm đi.”
Kiều Ôn Noãn lập tức cảm thấy chính mình có chút ủy khuất, nhưng thật sự yêu một người, vĩnh viễn đều là một người không cốt khí, cô chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Vào lúc hai người Kiều Ôn Noãn và Thẩm Lương Niên đi thang máy xuống từ tầng bốn, Kiều Ôn Noãn liền mắt sắc thấy được người quen thuộc.