Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Oan gia ngõ hẹp [6]


trước sau

Vào hội sở, Cảnh Hảo Hảo vẫn không có ý tứ nói gì như trước, Phương Lộ cũng không có hỏi, qua nửa tiếng, Cảnh Hảo Hảo mới mở miệng, nói với Phương Lộ.

Từ đầu đến cuối Phương Lộ cũng chưa lên tiếng.

Cảnh Hảo Hảo chỉ nói chính mình là vạn bất đắc dĩ đi theo Lương Thần, nhưng cô lại không nói Lương Thần bức bách chính mình như thế nào.

Phương Lộ nghe xong, cũng chỉ thở dài một hơi, không có năng lực trợ giúp tình yêu này, dù sao ở thành phố Giang Sơn, thật đúng là không có mấy người dám đứng ra đối nghịch với Lương Thần.

Sau khi spa chấm dứt, Phương Lộ nhớ lại hoàn cảnh thê thảm mà Cảnh Hảo Hảo từng trải qua, cười nói: “Tớ vừa nhớ tới, tớ có một người bạn mới mở một quán bar, đêm nay tớ phải đi qua ủng hộ, không bằng cậu theo tớ cùng đi đi.”

“Không được, tớ phải trở về.”

“Hảo Hảo, tuy rằng cậu nói Lương Thần quản cậu rất nghiêm, nhưng không nghiêm đến mức đến tối liền không cho cậu bước ra khỏi cửa chứ? Cậu gọi cho anh ta một cú điện thoại, hỏi anh ta một chút, thật sự không được thì về nhà cũng chưa muộn. Lại nói, công việc anh ta bận rộn như vậy, một mình cậu trở về, ở nhà buổi tối cũng là làm ổ, rất nhàm chán?”

“Vẫn là đừng hỏi, tớ cảm thấy tớ hỏi, anh ta cũng sẽ không đồng ý, hơn nữa hôm nay thời gian tớ đi ra ngoài cũng không ngắn, lát nữa tớ thật sự phải trở về.” Cũng không thể trách Cảnh Hảo Hảo do dự, sau khi cô khôi phục tự do, đây thật sự là lần đầu tiên cô ngốc ở bên ngoài lâu như vậy, cô sợ chính mình chọc Lương Thần mất hứng, anh dưới cơn giận dữ, khiến cho cô không bao giờ có thể ra cửa nữa.

“Hảo Hảo, cậu không thử một chút thì sao cậu biết được có thể hay không? Nhanh nhanh, gọi điện thoại cho anh ta hỏi một chút.” Phương Lộ vừa nói, vừa lấy điện thoại di động từ trong túi xách của Cảnh Hảo Hảo ra, trực tiếp tìm số điện thoại của Lương Thần, không nói hai lời liền gọi ra ngoài.

Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức hô nhỏ một tiếng, vội vàng đoạt lấy di động, cạch ấn cắt đứt, cô ngẩng đầu, vừa định nói Phương Lộ, di động trong tay liền vang lên, Cảnh Hảo Hảo cúi đầu vừa nhìn, là Lương Thần
gọi tới, cô sợ tới mức nhẹ buông tay, khiến điện thoại rơi xuống trên giường mát xa.

“Nhận đi......” Phương Lộ nháy mắt ra hiệu thúc giục.

Cảnh Hảo Hảo trừng mắt liếc mắt nhìn Phương Lộ một cái, lúc này mới chậm rãi tiếp nghe: “Alo?”

“Hảo Hảo, em gọi điện thoại cho tôi?”

Cách điện thoại, Cảnh Hảo Hảo nghe thấy đối diện có tiếng lật xem văn kiện truyền tới, cô nuốt nuốt nước miếng, nhìn thấy chờ mong nơi đáy mắt Phương Lộ, liền cố lấy dũng khí nói: “Tôi muốn nói với anh một chuyện?”

“Chuyện gì?”

“Tối hôm nay tôi muốn trở về trễ.”

“Mấy giờ?”

“Khoảng......” Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Lộ một cái, Phương Lộ khoa tay múa chân ra một dấu tay mười một giờ, cuối cùng Cảnh Hảo Hảo vẫn do dự một chút, nói: “Mười giờ?” Dừng một chút, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy tựa hồ có chút trễ, liền nói: “À, không, chín giờ rưỡi đi.”

Phương Lộ bày ra một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Lương Thần ở đầu kia điện thoại lại nở nụ cười, như là tâm tình vô cùng tốt, nói: “Như vậy đi, Hảo Hảo, em chơi tận hứng đi, đúng lúc buổi tối tôi cần tăng ca xử lý một chuyện, chờ em chơi cao hứng, gọi điện thoại cho tôi, tôi đi đón em về nhà.”

Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không có nghĩ đến gần đây Lương Thần lại có thể sẽ càng ngày càng dễ nói chuyện như vậy, sau khi cô cắt đứt điện thoại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ra một dấu tay ok với Phương Lộ, nói: “Đã xong!”

“Vậy đi, tớ dẫn cậu trở về nhà tớ, trang điểm thật tốt một chút, chúng ta đi chơi thật vui! Bảo đảm cậu quên hết tất cả phiền não!”

......

Chỉ mới tám giờ rưỡi tối, trong quán bar đã tụ đầy cả trai lẫn gái đủ loại sắc thái náo loạn lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện