Cảnh Hảo Hảo cũng chưa thấy rõ đến tột cùng người trước mặt là ai, giây tiếp theo, mấy người kia liền một trước một sau đạp về phía người bên cạnh cô.
Tốc độ những người kia vừa nhanh lại mạnh, chỉ trong nháy mắt, liền hất cánh tay người đang nắm cổ tay Cảnh Hảo Hảo ra, ngã sấp xuống đất, sau đó bên tai của cô liền vang lên một chuỗi tiếng “Ai u”, không đợi Cảnh Hảo Hảo phục hồi tinh thần lại, giây tiếp theo cô liền cảm thấy cổ tay mình bị người hung hăng nắm một cái, sau đó cả người liền chợt xông về phía trước.
Những người muốn mang Cảnh Hảo Hảo đi cũng không phải thứ hiền lành, sợ là uy phong trong quán bar này đã quen, hiện tại ở dưới tình huống không hề phòng bị, bị người đánh tập kích, mỗi người đều miệng hùng hùng hổ hổ, bò dậy từ dưới đất đánh trả.
Chỉ là những người đó còn chưa có đứng dậy, một đám người tiến vào từ cửa ra vào, từng bước từng bước khí thế mười phần đạp lên những người đó.
“Dựa vào, mày là ai, dám đánh tao!”
“Có biết tao là ai hay không, cũng dám động đến ông đây!”
“Ông đây? Hôm nay tiểu gia tao đánh chính là mày!”
“Tự nhận là ông đây, tao thấy mày là cháu trai thì không sai biệt lắm!”
......
Toàn bộ quán bar, trong nháy mắt liền trở nên vô cùng hỗn loạn.
Có tiếng ấu đả, tiếng răn dạy, tiếng mắng chửi truyền ra không dứt.
Cảnh Hảo Hảo lảo đảo từng bước lớn, mới đứng vững thân thể, ngẩng đầu liền nhìn thấy những người muốn mang mình đi cùng đứng xen vào một chỗ với một đám đàn ông áo quần giày da, cô chỉ nhìn thoáng qua, có thể nhìn ra, trận chiến này, là đám đàn ông quần áo giày da kia toàn thắng.
Bọn họ từng người thoạt nhìn mặc nhã nhặn cao nhã, nhưng khi động thủ, quả thật vừa ngoan vừa chuẩn, đánh đám người thoạt nhìn hung thần ác sát kia đến nhe răng trợn mắt chạy loạn đầy quán bar.
Lương Thần vừa vào quán bar, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo bị vài người kéo đi, trên người cô mặc đã không phải là bộ váy dài xinh đẹp thục nữ, ngược lại mặc một bộ quần short hai dây, lộ
ra diện tích da thịt tuyết trắng lớn, một bên dây lưng quần short hai dây có thể đã đứt đoạn trong quá trình lôi kéo với người khác, mơ hồ lộ ra một góc áo ngực, tóc dài mềm mại của cô, hỗn độn khoác ở sau đầu, có một vài sợi tóc, ẩm ướt dán ở trên mặt, cả người thoạt nhìn, tràn đầy chật vật.
Nháy mắt Lương Thần liền bốc lửa lớn lên, chỉ hô một tiếng tên cô, liền không nói hai lời phân phó người theo tới trực tiếp tiến lên cướp người!
Người hai bên vừa giao thủ, nơi đó rất nhanh liền hỗn loạn thành một đoàn, anh sợ cô đứng ở bên trong bị đàn ông động thủ đả thương, liền kéo cô ra.
Tới gần cô, anh mới ngửi thấy mùi rượu khắp người cô, ánh mắt mê mẩn trừng trừng, hoàn toàn là một bộ dáng uống quá nhiều, lúc nhìn trên mặt trắng nõn của cô đã sưng đỏ thành một mảnh, che kín dấu năm ngón tay rõ ràng.
Tay Lương Thần liền chợt nắm thành quyền đầu, đáy mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, đều là ánh mắt sắc bén, ngực anh phập phồng phục nửa ngày, suýt nữa tức giận nôn ra máu ngay tại chỗ, mất sức lực thật lâu, mới đè ép tính tình, mở miệng từng chút một, giọng nói nghe vô cùng bình tĩnh, nhưng lại lạnh lùng: “Cảnh Hảo Hảo, có phải em điên rồi không, không sự cho phép của tôi, ai cho phép em tới loại địa phương này lêu lổng?”
Cảnh Hảo Hảo nghe được giọng nói của Lương Thần, cả người run rẩy một chút, sau đó mới chậm rãi xoay qua, nhìn thấy ánh mắt lãnh trầm của người đàn ông nhìn mình chằm chằm, như là giây tiếp theo liền có thể tùy thời bóp chết cô.