Editor: May
Tầm mắt hai người đối diện nhau, đáy mắt Lương Thần có kinh ngạc không che giấu được, mà Cảnh Hảo Hảo lại bị kinh ngạc này khiến cho có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói một câu: “Cơm chiều đã chuẩn bị tốt, nhanh tiến vào ăn đi.”
Nói xong, liền vội vàng xoay người, trực tiếp vào phòng ăn.
Lương Thần rửa tay xong, lúc tiến vào phòng ăn, người hầu đã bưng thức ăn lên bàn.
Lúc hai người ăn cơm, vẫn không có nói chuyện với nhau như trước, sau khi ăn xong, thím Lâm liền phân phó người bưng món điểm tâm ngọt lên.
Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo từng học làm những món điểm tâm ngọt này như thế nào, đây cũng là lần đầu tiên thực hành, bề ngoài thoạt nhìn tốt lắm, nhưng đợi khi cô tự mình nếm thử một miếng, lại phát hiện ngọt có chút phát ngấy, vì thế ngượng ngùng buông thìa, nói: “Hình như không có làm tốt.”
“Phải không?” Lương Thần tự nhiên cầm lấy thìa, nếm thử một ngụm, mi tâm hơi hơi nhíu một chút, nhưng rất nhanh liền giãn ra, hết thảy nhanh như là hoàn toàn không có một đoạn nhạc đệm nhỏ kia, chỉ bất động thanh sắc cúi đầu, ăn sạch sẽ Yoji mật hoa trong bát, sau đó giơ tay lên, kéo bát Yoji mật hoa mới động một chút trước mặt Cảnh Hảo Hảo qua, uống một hơi hết sạch.
Sau đó buông bát, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo nhìn anh có chút kinh ngạc, nói: “Cũng tạm, hương vị không tệ.”
Dừng một chút, liền chỉ chỉ trên lầu: “Tôi đi lên trước tắm rửa một chút, sau đó tản bộ với em.”
Nói xong, Lương Thần liền xoay người, đi ra phòng ăn.
“Cảnh tiểu thư, đây chính là lần đầu tiên Thần thiếu gia ăn nhiều Yoji mật hoa như vậy đấy.” Thím Lâm vừa dọn dẹp bát đũa, vừa cười nói: “Phải biết rằng, Thần thiếu gia vẫn cảm thấy đây là món điểm tâm ngọt mà con gái mới thích ăn, rất ít chạm vào, chẳng qua đây là Cảnh tiểu thư làm, Thần thiếu gia mới bằng lòng ăn nhiều như vậy.”
Cảnh Hảo Hảo cong môi muốn cười một chút, nhưng lại nhìn chằm chằm hai chén Yoji mật hoa trống rỗng kia, đáy mắt một mảnh hoang mang, biểu tình nháy mắt liền mờ mịt xuống.
......
Ban đêm, Lương Thần vẫn lôi kéo Cảnh Hảo Hảo tiến hành một cuộc hoan ái sung sướng lâm
ly, sau khi kết thúc, Lương Thần cũng không có sốt ruột đi toilet tắm rửa chính mình, ngược lại ghé vào trên người Cảnh Hảo Hảo, lưu luyến hôn trán của cô, nhẹ giọng hỏi: “Tối ngày mai có thời gian hay không?”
“Làm sao vậy?”
“Tối ngày mai, tôi đi tổ phim đón em, cùng nhau ăn cơm tối."
Lúc trước, loại đêm lễ Giáng Sinh bình an này, anh vẫn cảm thấy đều là ngày hội mà tình nhân nhàm chán mới có thể trôi qua, chẳng qua nhìn thấy trong công ty không ít người bày ra ngày mai ngày mối cùng người mình âu yếm vượt qua như thế nào, đáy lòng anh liền có tính toán.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến tin nhắn kia, sợ run một chút.
“Làm sao vậy?”
Cảnh Hảo Hảo nghe được giọng nói Lương Thần, vội vàng lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”
“Vậy đêm mai tôi đi đón em?” Tuy rằng Lương Thần dùng câu hỏi, nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút khẳng định.
Lần này Cảnh Hảo Hảo cũng rất tự nhiên nhẹ nhàng gật gật đầu với Lương Thần, “ừ” một tiếng.
......
Ngày giáng sinh hôm đó, buổi sáng của Cảnh Hảo Hảo không khác gì bình thường, mặc một kiện áo lông bình thường, đeo một bao tay quen thích dùng, để cho tài xế trực tiếp đưa mình đi tổ phim.
Đến tổ phim, Cảnh Hảo Hảo cũng như thường ngày, để cho tài xế rời đi trước, sau đó, cô liền bước vào studio.
Hết thảy hết thảy, ở dưới cái nhìn của tài xế, thím Lâm còn có Lương Thần, đều rất bình thường.
Mặc trang phục, quay phim, đến khoảng mười một giờ trưa, phần diễn hôm nay của Cảnh Hảo Hảo liền quay xong rồi