Editor: May
Thẩm Lương Niên nghe thấy di động Kiều Ôn Noãn hoàn toàn an tĩnh lại, anh liền chậm rãi nâng tay lên, gọi người phục vụ tới, tính tiền, sau đó đứng lên, nói: “Tiểu Noãn, về sau em nhớ bảo trọng.”
Kiều Ôn Noãn lắc lắc đầu, rơi lệ đầy mặt đứng lên, chợt bắt lấy Thẩm Lương Niên: “Lương Niên, chỉ cần anh để cho em ở bên cạnh anh, không danh không phân em cũng nguyện ý, em thật sự không thể mất đi anh......”
Kiều Ôn Noãn nói đứt quãng, nói xong lời cuối cùng, thật sự sốt ruột lên: “Lương Niên, cả đời em đều có thể làm tình nhân không thể gặp ánh sáng, chỉ cần anh để cho em ở lại bên cạnh anh...... À, không, anh để cho em có thể nhìn thấy anh là được rồi, anh đừng đi......”
Thẩm Lương Niên chậm rãi xoay người, nhìn Kiều Ôn Noãn hoa lê đẫm mưa, hồi lâu, mới nâng tay lên, lau nước mắt cho cô. Không biết có phải Kiều Ôn Noãn nhìn nhầm hay không, cô luôn cảm thấy ngón tay Thẩm Lương Niên không hề ấm áp như trước đây, ngược lại lạnh băng thấu xương.
“Tiểu Noãn, đừng khóc.” Thật ra Thẩm Lương Niên không hận Kiều Ôn Noãn, ngược lại anh cần cảm tạ Kiều Ôn Noãn một chút, nếu không phải cô, có lẽ anh sẽ càng chạy càng sai ở trên đường của mình và Cảnh Hảo Hảo, là Kiều Ôn Noãn khiến anh nhận thức được hết thảy, hơn nữa, loại chuyện nam hoan nữ ái này, vốn không phải là lỗi của một người, Thẩm Lương Niên thở dài một hơi, nói: “Tiểu Noãn, tôi đối với em không tốt, tôi cũng không thương em, trên thế giới này, người đối với em tốt hơn tôi còn rất nhiều, em cần gì cứ muốn tôi?”
Đúng vậy, đàn ông này không phải là người tốt nhất trên thế giới, cũng không phải là người yêu cô nhất, nhưng cô chính là không phải anh thì không thể.
Kiều Ôn Noãn không biết vì sao mình không phải anh thì không thể, cô chỉ biết là, chính mình không thể mất đi anh, không thể cứ như vậy để cho anh rời khỏi. May mà, may mà...... bốn ngày trước, cô nhận được tin nhắn kia, để cô làm tốt chuẩn bị trước......
Kiều Ôn Noãn nghĩ đến đây, liền bắt buộc mình trấn định một chút, không
cần rối loạn, cô nhìn Thẩm Lương Niên, giọng nói mang theo một chút khẩn cầu nói: “Lương Niên, coi như em cầu xin anh, anh từng đáp ứng em, uống cà phê em tự tay nấu cho anh, nhưng mới bao lâu, anh còn chưa có uống, anh cũng từng đáp ứng em, tự mình đưa em về nhà một chuyến, nhưng bởi vì sợ bị Cảnh Hảo Hảo biết, anh vẫn không làm như vậy...... Hiện tại coi như em cầu xin anh, cầu anh, cho em một chút tưởng niệm, một lần cuối cùng...... Van cầu anh, van cầu anh......”
Lúc Kiều Ôn Noãn nói những lời này, suýt nữa liền quỳ xuống trên đất.
Thẩm Lương Niên nhìn bộ dáng này của Kiều Ôn Noãn, trầm mặc hồi lâu, gật gật đầu, nói: “Tôi đưa em về nhà.”
......
Mười hai giờ trưa, tập đoàn Giang Sơn.
Lương Thần ngồi ở trước bàn làm việc, tiếp nghe điện thoại nội tuyến.
“Lương tổng, Cảnh tiểu thư đã đi sân bay thành phố Giang Sơn, xin hỏi tôi cần phái người ngăn cô ấy lại không?”
Lương Thần nắm ống nói, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới không có cảm xúc gì mở miệng, nói: “Không cần, trước đừng đả thảo kinh xà, phái người nhìn chằm chằm cô ấy là được.”
Lương Thần cúp điện thoại, chậm rãi tựa vào trên ghế làm việc da thật, anh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn nóc nhà trang hoàng tráng lệ, thần thái trở nên càng bình tĩnh.
......
Có một vấn đề như vậy, vĩnh viễn đều vờn quanh mỗi người: Đối với mình tốt, hay là mình thích?
Có lẽ mọi người đều sẽ làm một lựa chọn như vậy, rốt cuộc người nào mới là người mình nên cần.
Đối với mình tốt, mình không thích, cùng một chỗ không vui vẻ.
Chính mình thích, không thể cùng một chỗ, nhưng lại không cam lòng buông tha.