Editor: May
Cảnh Hảo Hảo chỉ đứng ngây ngốc trong chốc lát, mới mở bước chân, đi lung tung về phía mình cũng không biết phương hướng.
Đi không biết bao lâu, Cảnh Hảo Hảo đi đến hai chân đều chết lặng, bóng đêm đã sắp hoàn toàn tối đen, gió tuyết càng lúc càng lớn, ngay tại lúc rốt cục Cảnh Hảo Hảo không đi nổi nữa, đột nhiên có một chiếc xe chậm rãi đứng ở cạnh thân thể của cô.
Cảnh Hảo Hảo lui ra sau từng bước, quay đầu, nhìn thấy cửa xe mở ra, tài xế biệt thự Lương Thần xuống dưới từ trên xe, cung kính tiêu sái đến trước mặt của cô, nói: “Cảnh tiểu thư, tôi tới đón cô về nhà.”
......
Máy sưởi bên trong xe mở rất lớn, chưa đến một lát liền thổi mồ hôi lạnh toàn thân Cảnh Hảo Hảo bốc đi, nhưng lòng của cô, không cảm giác được chút ấm áp nào.
Cô nhìn bông tuyết ngoài của sổ xe càng lúc càng lớn, đột nhiên trong đầu liền hiện ra ảnh chụp mình vừa mới nhận được, nước mắt lại không chịu khống chế chảy ra bên ngoài.
Rõ ràng đã đau lâu như vậy, hẳn là đã muốn chết lặng, nhưng cô lại vẫn đau đến không thể chịu đựng được.
Cô đột nhiên nhớ tới, Thẩm Lương Niên từng nói với cô, “Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên anh lấy sinh mệnh thề, nếu tương lai có một ngày, anh có điều cô phụ em, ắt gặp trời phạt.” Đêm đó, ở studio rừng núi hoang vắng, ánh sao lấp lánh, trong ánh mắt Thẩm Lương Niên nhìn cô, lóe ra nghiêm túc trang trọng. Lúc đó, cô cảm thấy ánh sao tốt đẹp như vậy giống như vĩnh hằng, đến hiện tại, cô mới biết được hết thảy đó chỉ là sao băng, dễ dàng trôi qua như sao băng.
Ngày hôm đó, cô nhận được tin nhắn Thẩm Lương Niên gửi đến, nghĩ đến rốt cục mình có thể thoát khổ bể khổ, cô kích động và nhảy nhót như vậy, đến hiện tại, cô phát hiện, chưa thoát khỏi bể khổ, lòng của cô đã vỡ nát.
Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt ở trên cửa kính xe, nhiệt độ ngón tay xuyên qua cửa kính xe, khiến cho bông tuyết dính trên thủy tinh bên ngoài nhanh chóng hòa tan thành một chuỗi bọt nước trợt xuống.
Ngón tay Cảnh Hảo
Hảo, vuốt ve ở trên cửa kính xe hồi lâu, miệng mới nhẹ nhàng đọc một câu: Để tôi cảm tạ anh, tặng tôi không vui.
......
Xe vững vàng dừng ở trước cửa biệt thự.
Cảnh Hảo Hảo nhìn biệt thự xa hoa mình ở nhiều tháng, ở dưới sự phụ trợ của tuyết, có vẻ tựa như tòa thành trong thế giới đồng thoại, mĩ rối tinh rối mù.
Cảnh Hảo Hảo xuống xe, nhìn đèn tường phong cách kiểu Âu trước kia, đột nhiên cảm thấy, hết thảy phát sinh vừa rồi như là một cơn ác mộng, mà cô chưa bao giờ nghĩ tới muốn rời khỏi nơi này.
“Cảnh tiểu thư, bên ngoài trời lạnh, mau vào đi thôi.” Tài xế mở cửa nhà cho Cảnh Hảo Hảo, cung kính nói.
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, mở bước chân đi vào.
Thím Lâm nhìn thấy cô, lập tức vui mừng đi lên đón, ân cần lấy dép lê ra thay cô: “Cảnh tiểu thư, cô đã trở lại rồi.”
Cảnh Hảo Hảo cười cười thím Lâm: “Xin lỗi, khiến thím lo lắng.”
“Đứa bé ngốc, nói cái gì đấy, nhìn trên người cô đều ướt hết rồi, nhanh cởi bộ đồ này ra.” Thím Lâm nói xong, liền vươn tay, giúp đỡ Cảnh Hảo Hảo cởi áo khoác.
Cảnh Hảo Hảo đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Lương Thần ngồi trên sô pha.
Trên mặt người đàn ông cũng không có thần thái gì, lúc nhìn thấy cô đi vào, ngẩng đầu, ánh mắt ôn hoà liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó liền nghiêng đầu, nói với người hầu đứng ở một bên: “Cô đi lên lầu xả nước ấm.”
Sau đó lại nhìn về phía thím Lâm: “Mang cô ấy đi phòng ăn ăn cơm chiều.”
Nói xong, Lương Thần liền đặt tầm mắt ở trên màn hình ti vi, không có chút ý tứ nói chuyện với Cảnh Hảo Hảo.