Editor: May
Cảnh Hảo Hảo hiểu được, những người đó biết rõ Chu Nam làm như vậy là quá phận, nhưng không có một người đứng ra ngăn trở, điều này nói rõ mọi người cũng đều tò mò, rốt cuộc là ai bản lãnh lớn như vậy, vì cô cường ngạnh để tổ phim sửa lại kịch bản.
Mọi người cũng không phải là đang muốn nhìn cô không chống đỡ được áp lực của Chu Nam, dưới cơn giận dữ, trở về cáo trạng, để cho người phía sau của mình đứng ra ra mặt cho mình ư.
Ở trong vòng giải trí, có rất nhiều cái gọi là gièm pha, đều là từ tổ phim hoặc là người bên cạnh ngôi sao truyền ra thôi, Cảnh Hảo Hảo biết rõ đạo lý này, tự nhiên sẽ không ngốc hồ hồ bại lộ ra quan hệ của mình và Lương Thần, dẫn tới truyền thông sáng tác bậy.
Cho tới bây giờ Cảnh Hảo Hảo đều sẽ bảo vệ chính mình, lần đầu tiên cô bị Chu Nam đánh trở tay không kịp, sau khi có kinh nghiệm, cô hiểu được Chu Nam sẽ muộn, cho nên mình đến tổ phim, cũng không sốt ruột tìm người trang điểm, mà là tìm nơi ấm áp yên lặng nghỉ ngơi trước, đợi cho Chu Nam đến, cô mới bắt đầu chuẩn bị. Lúc Chu Nam diễn xuất tốt, cô cũng rất phối hợp, lúc Chu Nam không tập trung, cô dứt khoát liền đứng ở tại chỗ, ngay cả lời kịch cũng không nói. Cứ lặp lại gặp chiêu phá chiêu như thế, Cảnh Hảo Hảo phát hiện, thật ra Chu Nam cũng chỉ có mấy chiêu kia, cho nên về sau, cả người ứng phó, lại càng ứng càng tự nhiên.
Có lẽ Chu Nam cảm thấy chính mình không chiếm được chỗ tốt nào từ chỗ Cảnh Hảo Hảo, dần dần cũng không đối nghịch với Cảnh Hảo Hảo, bởi vì lúc trước kéo lại phần diễn rất nhiều, cho nên một ngày này bởi vì biểu hiện hai người đều rất tốt, đạo diễn rõ ràng trực tiếp mượn thời cơ đuổi kịp tiến trình quay.
Lúc bốn giờ chiều, rốt cục đuổi kịp tiến độ quay bị kẹt lại nhiều ngày, một là Cảnh Hảo Hảo trời sinh diễn tốt, một là nhân vật lớn từng diễn rất nhiều nhân vật, cho nên đến bảy giờ tối, phần diễn ngày đó chỉ còn lại có một hồi cuối cùng.
Đúng lúc phần diễn kia là vào ban đêm, đạo diễn nhìn thấy trạng thái hai người tốt, liền
trực tiếp trước để cho mọi người ăn cơm chiều, nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc tám giờ, đúng lúc quay phim.
Nội dung đoạn diễn này, là nhân vật của Cảnh Hảo Hảo và Chu Nam xé rách mặt ở bên hồ hoa sen, sau đó Cảnh Hảo Hảo dưới cơn giận dữ, liền nâng tay lên cho Chu Nam một cái tát, sau đó liền đầy Chu Nam ngã vào trong nước bùn, không sai không lệch chính là, đúng lúc nam chính tới tìm Chu Nam, thấy một màn như vậy, vì thế liền hoàn toàn nhất đao lưỡng đoạn với Cảnh Hảo Hảo, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Một đoạn cẩu huyết rất tầm thường, ở trong kiếp sống nghề diễn của Cảnh Hảo Hảo, từng diễn qua vô số lần nữ xứng ác độc như vậy, đối với cô mà nói, đơn giản giống như chuyện thường trong cơm bữa
Lúc này là mùa đông, không thể quay chụp hoa sen tự nhiên ở trong thiên nhiên, cho nên tổ phim liền dựng tạm thời một hồ nước đơn giản, đổ vào bên trong một tầng nước bùn mỏng manh, mặt trên cắm đầy một tầng chân hoa sen.
Cảnh Hảo Hảo trước đứng bên hồ nước, cùng với một tiếng “Bắt đầu” của đạo diễn, Chu Nam liền chậm rãi đi tới từ nơi xa, vào lúc đi qua bên người Cảnh Hảo Hảo, bị Cảnh Hảo Hảo ngăn lại.
Cảnh Hảo Hảo diễn cao ngạo, Chu Nam diễn nhu nhược, hai người đứng ở đó, bắt đầu đối diện dựa theo kịch bản.
Cùng với đối thoại của hai người, cảm xúc của Chu Nam và Cảnh Hảo Hảo đều kịch liệt lên.
Cảnh Hảo Hảo cười lạnh nhìn Chu Nam, phun từng chữ trong lời kịch ra: “Cô đừng ngây thơ cho là bây giờ anh ấy sẽ cưới cô, tôi là vị hôn thê của anh ấy.”
Ánh mắt Chu Nam nhìn Cảnh Hảo Hảo cũng trở nên có chút sắc bén: “Vị hôn thê chỉ là là cha mẹ anh ấy thừa nhận, anh ấy hoàn toàn không thừa nhận, anh ấy từng nói, anh ấy chỉ cưới người phụ nữ anh ấy yêu.”