Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Lấy một trả mười [2]


trước sau

Editor: May

Đang lúc Cảnh Hảo Hảo muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên phía sau thân thể của cô lại truyền đến một tiếng nói quen thuộc: “Cảnh Hảo Hảo thế nào?”

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng xoay lại, nhìn thấy Lương Thần mặc một kiện áo gió màu đỏ, càng làm nổi bật làn da trắng nõn.

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng nhíu mày thanh tú, sao anh lại đến đây?

Chu Nam hoàn toàn không có ngẩng đầu, chỉ là lúc nghe được câu này, liền thốt ra nói tiếp: “Cảnh Hảo Hảo không diễn dựa theo kịch bản, ra tay đánh người. Bộ phim này, tôi khẳng định là không quay nữa, hôm nay tôi muốn nhận được mời lời giải thích khiến tôi vừa lòng!”

“Giải thích? Giải thích cái gì?” Lương Thần tiếp tục nói, giọng nói của anh cũng không quá vang, nhưng lại khiến cho mọi người lại đều quay đầu, nhìn về phía anh.

Ngọn đèn tổ phim, kéo dài thân ảnh của anh, trên mặt tuấn mỹ bức người không có nhiều cảm xúc lắm, ở dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy, anh lại không có chút không được tự nhiên nào, giống như những người đó đều không tồn tại, trong tay nắm chìa khóa xe, ung dung tiêu sái đi tới.

Cho dù trong vòng giải trí, cả ngày xoay quanh tuấn nam mỹ nhân, nhưng sự xuất hiện của Lương Thần vẫn khiến mọi người kinh diễm một trận.

Người ở đây, đều biết được Lương Thần, nhưng lại chưa từng gặp trong hiện thực, cho nên trong một lúc, mọi người cũng không có nhận ra được.

Nhưng thật ra đạo diễn, từng tiếp xúc với Lương Thần trong hiện thực hai lần, cả người sợ run trong nháy mắt nhanh chóng hồi thần, bước chân cũng có chút không vững đi về phía Lương Thần nghênh đón: “Lương tổng, sao ngài lại tới đây?”

Lương tổng?

Mọi người trong tổ phim, trong nháy mắt đều ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu, mới chậm rãi liên lạc người đàn ông khuynh thành trước mặt mọi người với CEO tập đoàn Giang Sơn trên tạp chí, thỉnh thoảng còn bộc lộ quan điểm trên ti vi lại cùng một chỗ.

Hóa ra...... Đây là “Thiếu niên thiên tử” của thành phố Giang Sơn trong truyền thuyết!

Nếu so với hình ảnh đơn điện bọn họ thường nghe thấy nhìn thấy kia, người thật càng làm cho người ta thần hồn điên đảo, kinh tâm động phách không biết bao
nhiêu lần!

Nhất thời, tất cả mọi người ổn định hô hấp, nhìn Lương Thần, suy nghĩ vấn đề đạo diễn vừa nói ra miệng kia: Đường đường là thiên tử thành phố Giang Sơn, đêm khuya đến tổ phim của bọn họ làm cái gì?

Lương Thần như là không có nghe thấy lời nói của đạo diễn, chỉ mở bước chân nhàn nhã, chậm rãi tiêu sái đi về phía Cảnh Hảo Hảo.

Toàn bộ studio cực kỳ im lặng, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Lương Thần, sau đó theo bước chân của anh, di động đến trước người Cảnh Hảo Hảo.

Bởi vì do nhu cầu quay phim, Cảnh Hảo Hảo mặc một đôi giày rộng rãi đế bằng, lập tức thấp hơn Lương Thần rất nhiều, cho nên lúc Lương Thần đứng ở trước mặt cô, cả người hơi hơi cúi xuống một chút.

Anh còn chưa có mở miệng nói chuyện, khi ánh mắt nhìn chằm chằm hai chân phủ kín nước bùn của Cảnh Hảo Hảo, nháy mắt mi tâm liền gắt gao nhíu lại, dùng cằm chỉ chỉ hai chân Cảnh Hảo Hảo, âm điệu lơ đãng trong lúc đó liền nặng nề lên: “Sao lại thế này?”

Đám người vây xem, trong khoảnh khắc liền hóa thạch tại chỗ.

Lương Thần...... Vừa đến studio, người đầu tiên nói chuyện, lại có thể là Cảnh Hảo Hảo?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ, núi dựa sau lưng Cảnh Hảo Hảo, là Lương Thần?

Đáy lòng mọi người, không tự chủ được hiện lên suy nghĩ giống nhau, sau đó tập thể nhịn không được lặng yên không một tiếng động hai mặt nhìn nhau, sau đó, tầm mắt liền đi dừng ở trên người Chu Nam một chút, ngay sau đó soạt soạt lại trở về trên người Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo.

Đồng dạng khiếp sợ, còn có đạo diễn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện