Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Trục xuất [3]


trước sau

Editor: May

Giây tiếp theo, Lương Thần liền hung hăng ném thuốc mỡ trong tay đi, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, nộ khí đằng đằng quát: “Cảnh Hảo Hảo, hôm nay em phát điên cái gì, không thôi đúng không!”

Đối với sóng ngầm tức giận bắt đầu khởi động của Lương Thần, Cảnh Hảo Hảo cũng rất bình tĩnh đứng lên: “Tôi đi tắm rửa.”

Nói xong, liền đi về phía toilet.

Lương Thần không chút suy nghĩ liền vươn tay, trực tiếp bắt lấy cổ tay cô, lập tức túm cô đến bên người mình, Cảnh Hảo Hảo lại vươn tay, bắt lấy gối dựa một bên, hung hăng ném tới trên người anh, giọng nói cũng mang theo một chút cáu kính: “Tôi nói, tôi muốn đi tắm rửa!”

Lương Thần hung hăng ném gối dựa vào một bên, cả người áp lên người Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, đánh đẩy ngực anh, thậm chí đến sau cùng, ngay cả chân cũng dùng tới.

Anh và cô cùng một chỗ hơn nửa năm, cô chưa từng có phản kháng anh kịch liệt như vậy, lúc này Cảnh Hảo Hảo dùng hết toàn bộ khí lực, như là con thú bị vây đến tuyệt vọng, mang theo thái độ đánh cược tất cả, xé rách với Lương Thần.

Lương Thần sợ đả thương cô, không dám dùng sức lực đàn ông đến chế phục, cố tình Cảnh Hảo Hảo lại như là không biết mệt, nháo không ngừng, miệng vẫn không ngừng hô: “Buông, buông!”

Lương Thần nghe đến cơn tức trong đáy lòng càng ngày càng vượng, đến cuối cùng, anh dứt khoát nhặt cà vạt để một bên của mình lên, một tay cầm lấy hai cổ tay Cảnh Hảo Hảo, một bàn tay khác cầm cà vạt buộc hai vòng lên trên cổ tay của cô, sau đó cột một nút thắt.

Cổ tay Cảnh Hảo Hảo vốn đã đau, hiện tại bị Lương Thần cột chặt, cô hoàn toàn không thể giãy, đành phải đặt toàn bộ khí lực ở trên hai chân, ít đi hai cái tay quấy rối, Lương Thần liền dễ dàng khống chế được hai chân của cô.

Cô phản kháng kịch liệt như vậy, khó tránh khỏi vẫn ma sát với thân thể của anh, dẫn tới toàn bộ lửa giận nơi đáy lòng anh đều hướng xuống hạ thân, Lương Thần đè nặng Cảnh Hảo Hảo, hơi thở hổn hển hai hơi, cúi đầu, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo bởi vì vừa mới đấu tranh, tóc có chút ướt dính ở
trên mặt của cô, cánh môi hơi giương lên, thở phì phò từng hơi từng hơi, Lương Thần kìm lòng không đậu cúi xuống, hôn lên cánh môi của cô.

Vào lúc anh sắp gặp chạm vào cánh môi của mình, Cảnh Hảo Hảo hơi quay đầu, né tránh.

Lương Thần rơi xuống hư không, mi tâm hung hăng cau chặt, liền vươn tay, bóp cằm của cô, không nói lời nào liền hung hăng hôn lên.

Lương Thần ngay cả váy dài của cô cũng không cởi, chỉ kéo rớt nội y của cô, không chút nào thương tiếc liền thẳng đến chủ đề.

Rốt cục vẫn là không có chạy thoát kết cục như vậy.

Cảnh Hảo Hảo nhìn ánh sáng ngọc của đèn treo thủy tinh xinh đẹp treo trên nóc nhà, đấu tranh trong cơ thể, cùng với xâm chiếm của người đàn ông, biến mất từng chút hầu như không còn.

.......

Đêm nay Lương Thần, thập phần lỗ mãng, qua hồi lâu, anh mới buông tha Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo toàn thân vô lực nằm ở trên sô pha, cũng không nhúc nhích, ánh mắt của cô, vẫn nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà, đáy mắt tối đen trong suốt, không có cảm xúc gì.

Lương Thần tiến đến chỗ bả vai Cảnh Hảo Hảo, hơi thở không ổn thở dốc mấy hơi, mới chậm rãi ngồi dậy.

Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo có chút tái nhợt, cánh tay bị anh buộc chặt còn dựng thẳng đặt ở trên đầu, váy trên người hỗn độn thành một đoàn.

Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, mặt mày chớp động nửa ngày, mới vươn tay, cởi cả vạt trên cổ tay Cảnh Hảo Hảo ra.

Bởi vì vừa mới buộc chặt, cổ tay cô càng sưng lợi hại hơn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện