"Lương tổng, ngài muốn tôi làm gì đều có thể, nhưng muốn tôi cùng Lương Niên chia tay, tôi làm không được..."
Cảnh Hảo Hảo mười ba tuổi, dựa vào việc Trầm Lương Niên bán màu mà có học phí của ba tháng đầu, lúc đó cô, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện yêu đương, nhưng mà, cũng đã chia tim của mình ra làm ba ngăn, thứ tự là cha, mẹ và Trầm Lương Niên.
Mối tình đầu, giống như một cơn gió xuân, chỉ trong một đêm, có hàng ngàn hàng vạn cây hoa lê nở rộ.
Cụ thể Cảnh Hảo Hỏa đã không nhớ rõ, bản thân như thể nào hiểu được tình cảm nam nữ, cô chỉ nhớ rõ, bản thân tự biết có tình thân, tình bạn bè ở bên ngoài, còn tồn tại một thứ tình yêu, cô bắt đầu là một cô gái ôm ấp tình yêu.
Cái thời điểm đó, phim thần tượng vừa mới đột phả toàn bộ đại lục Hoa Hạ, các cô gái đều yêu thích, yêu thích Tạ Đình Phong, yêu thích Chu Kiệt Luân, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, cũng có một loại nam thần thuộc về mình, đó chính là Trầm Lương Niên.
Lúc cô tiến vào vòng giải trí, mới mười bốn tuổi, tuy rằng không phải một cô gái nhỏ, nhưng lại xinh đẹp làm cho người khác nhịn không được nhìn nhiều hơn, ở trọng tổ phim rất ít người, khó trách muốn ăn đậu hủ của cô.
Thậm chí, còn có đạo diễn cũng người sản xuất, càm tiền mê hoặc cô, chỉ cần cô đi theo bọn họ, bọn học sẽ bao nuôi cô sung sướng.
Đáy lòng cô có Lương Niên, làm sao có thể theo họ được, khó trách bị người mắng là không biết phân biệt, có đôi khi gặp kẻ ngang ngược bạo lực, cô liều chết giãy giuộc, không thiếu bị đánh, cô cũng có trông mong, phí xuất hiện tại màn hình ít đến đáng thương, thậm chí vai diễn bị người khác thay thế, sau đó bị đuổi khỏi tổ làm phim, làm cho giai đoạn trước lãng phí thời gian ở tổ kịch chạy lên chạy xuống, bỏ tất cả công sức đều không công.
Thậm chí, từng có đạo diễn bởi vì không chiếm được cô, tẩy chay cô suốt bảy tháng, cô cũng khong có chút khuất phục.
Hiện tại
nhớ lại, ở thời điểm đó, cô thực sự khổ, nhưng mà, trên thế giới này, rất nhiều người đều không phải sinh ra đã giàu sang phú quý, trong cuộc sống tàn nhẫn này, phải dần đần học cách bảo vệ chính mình, đời người luôn có một lần vấp ngã, cũng với bị người khinh dễ, Cảnh Hảo Hảo cũng học như thế nào bảo vệ mình, như thế nào vừa không đắc tội với người khác mà có thể bảo vệ mình.
Đương nhiên, mục đích cuối cùng mà cô làm như vậy, chính là mất đi cơ hội phát triển nhất ở ngành giải trí, dù sao trên thế giới này, cũng không thiếu yêu thương nhung nhớ, dựa vào khuôn mặt thân thể mà lên nữ thần.
Thực ra có người hỏi qua Cảnh Hảo Hảo, cô lớn lên xinh đẹp, có người không bằng cô mà đóng nhân vật chính, mà cô chỉ là đứng phía sau làm nàng hầu, cô không cảm thất không công bằng sao?
Thực ra, đối với Cảnh Hảo Hảo mà nói, cô không cảm thấy không công bằng, cô cùng người khác khác nhau, cô chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt, hoàn hoàn chỉnh chỉnh giữ mình cho Trầm Lương Niên, cô cảm thấy tất cả đều rất công bằng.
Cô nhẫn nhịn sáu năm...Năm thứ sáu, cô chưa từng tỏa hiệp với số mệnh của mình như vậy.
Nhưng mà ngay tại thời điểm cuối cùng, thân thể trong sạch của cô bị hủy...Hiện tại còn muốn cô mất đi Trầm Lương Niên sao?
Cảnh Hảo Hảo thật làm không được.
"Làm không được?" Lương Thần "Chậc chậc" hai tiếng, tiếp tục nói:"Hảo Hảo, trí nhớ của em sao lại quên mau như thế? Tôi vừa mới nói những lời nào, em cũng chưa nghe được phải không? Chẳng lẽ còn muốn tôi nói lại cho em nữa?"