Editor: May
Theo âm trong lời nói của nam MC rơi xuống, trong bốn phía bố trí hôn lễ truyền ra tiếng nhạc kết hôn du dương kinh điển.
Kiều Ôn Noãn ở cuối hành lang, trong tay đang cầm một bó hoa cô dâu tinh sảo, đi từng bước một tiến vào.
Áo cưới trên người cô ta, chính là bộ Cảnh Hảo Hảo từng nhìn thấy cô ta mặc thử ở ngày mùng một tết đó, phía trên khảm kim cương, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ ra ánh sáng chói mắt sáng ngời.
Tóc dài đen nhánh uốn thành hình cuộn sóng nhỏ, tùy ý rũ ở sau ót, trên đỉnh đầu mang theo vòng hoa bện hoa tươi, lộ ra cái cổ trơn bóng, lộ ra dây chuyền kim cương xếp thành hình trái tim.
Trên mặt của cô tràn đầy tươi cười sáng lạn, ở dưới sự phụ trợ của lễ phục, cả người có vẻ duyên dáng yêu kiều, xa hoa.
Cô nhìn nhìn chằm chằm không chớp mắt Thẩm Lương Niên mặc một thân đồ trắng đứng ở trên sân khấu, hơi hơi nâng nâng cằm, khuôn mặt hạnh phúc mà lại kiêu ngạo mở bước chân, đi từng bước một giẫm thảm đỏ, đi đến phía trước.
Sau lưng cô, còn theo hai tiểu hoa đồng xinh đẹp, mang theo làn váy của cô, bước chân non nớt đi theo phía sau.
Khách mời ngồi hai bên hành lang, cầm lấy hoa tươi đã chuẩn bị trước ở một bên, tung lên trên người Kiều Ôn Noãn.
Gió nhẹ thổi tới, cánh hoa giống như mưa, bay tung chung quanh, mang theo mùi hương, hình ảnh kia, đẹp như là tuyệt cảnh trong truyện xưa thần thoại.
Phóng viên truyền thông cầm máy chụp hình, đối với một màn như vậy, đều rối rít chụp hình, ánh đèn chợt lóe lên bốn phía, tiếng tách tách liên tiếp không ngừng.
Kiều Ôn Noãn bình tĩnh nhìn Thẩm Lương Niên, cùng với bước chăn của mình, nhìn anh cách mình càng ngày càng gần, đáy lòng của
cô cũng càng ngày càng vui mừng theo.
Người đàn ông này, là cô từng liếc mắt một cái liền nhận định, cô ở bên người anh, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục làm tình nhân không thể ra ngoài sáng hai năm, nhìn anh dốc hết tất cả ôn nhuận và yêu say đắm một phụ nữ khác.
Nhưng đợi hôn lễ này chấm dứt, người đàn ông đó sẽ cùng cô đi cục dân chính lĩnh chứng, sau đó Kiều Ôn Noãn cô chính là vợ hợp pháp của Thẩm Lương Niên, từ nay về sau, dù sinh lão bệnh tử, dù bần cùng phú quý, anh và cô đều là một thể.
Đợi lâu như vậy, rốt cục đợi được đến giờ khắc này, cô không bao giờ cần lo lắng mình sẽ bị người mắng là kẻ thứ ba chen chân nữa, cũng không cần lo lắng người đàn ông này không hề thuộc về chính mình nữa, rốt cục cô có thể quang minh chính đại đứng chung một chỗ với anh.
Bước chân Kiều Ôn Noãn, cuối cùng dừng ở bậc thang dưới sân khấu trước mặt Thẩm Lương Niên một bước xa, bốn mắt giao nhau với anh.
Hiện trường một mảnh im lặng, hai người đều không có nói chuyện, chỉ ngóng nhìn nhau một chút, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Hình ảnh như vậy, giống như là một đôi tình nhân yêu nhau đã lâu, rốt cục đã được như nguyện tiến lại gần nhau
Vẻ mặt Thẩm Lương Niên ôn nhuận dắt tay Kiều Ôn Noãn, mang theo cô giẫm bậc thang, đi tới trên sân khấu.