Editor: May
Bên trong là váy vàng nhạt cô đã mặc khi lần đầu đến biệt thự Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm cái váy kia trong chốc lát, vươn tay, lấy ra, mặc lên người.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trước bàn trang điểm, trang điểm trang nhã, bình thường cô không hề thích son, lúc này đây lại đánh một chút má hồng, làm cho cả người mình thoạt nhìn tinh thần xinh đẹp.
Cô cầm lấy kiện áo khoác mặc ngày hôm qua, muốn nhìn xem bên trong có đồ quan trọng gì không, lại không cẩn thận chạm vào thứ gì đó cứng rắn, cô lấy ra, nhìn thấy là viên đá mình nhặt được ở trong bụi cỏ, Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm viên đá kia trong chốc lát, cuối cùng đều đặt ví tiền và điện thoại di động của mình ở trong túi xách, mang theo ra phòng ngủ.
Mỗi ngày thím Lâm và người hầu ở trong biệt thự đều có công việc bận không xong, Cảnh Hảo Hảo đứng ở chỗ lan can lầu hai, nhìn mọi người đem đã lau lại lau đồ dùng trong nhà rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn phòng lầu hai một vòng, cửa sổ cuối hành lang mở ra, có gió xuân từ từ thổi vào, mang theo tươi mát đặc biệt của vùng ngoại thành.
Cảnh Hảo Hảo cầm theo túi xách, chậm rãi đi vào phòng vẽ tranh, bút vẽ bột nước bên trong, người hầu đã sửa sang lại, đặt rất chỉnh tề.
Cô đi lên trước, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mỗi một món đồ bên trong, cuối cùng đi một vòng trở về cửa lần nữa, ánh mắt Cảnh Hảo Hảo im lặng quét phòng vẽ tranh một lần, sau đó nâng tay lên, nhẹ nhàng đóng cửa phòng vẽ tranh lại.
Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, nuốt một ngụm nước miếng, xoay người, đi xuống lầu.
“Cảnh tiểu thư, cô muốn ra cửa?” Thím Lâm
nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo mặc chỉnh tề xuống lầu, ngừng động tác trong tay.
“Bên căn hộ kia của cháu gọi điện thoại tới, nói có một chuyển phát nhanh cần cháu đi qua lấy chút.”
Có tài xế đi theo, hơn nữa lại là lấy đồ chuyển phát nhanh, thím Lâm cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp bảo tài xế chuẩn bị xe.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trong xe, xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn biệt thự vây giữ mình hơn nửa năm, khoảng cách mình càng ngày càng xa, đến cuối cùng, bao phủ ở trong một mảnh núi xanh.
Từ sau khi Cảnh Hảo Hảo bị Lương Thần mang đến biệt thự ở, đã rất lâu không trở về nhà trọ của mình, tài xế dừng xe ở cửa tiểu khu, cô trước trực tiếp trở về nhà trọ của mình.
Bởi vì không có ai ở đã lâu, bên trong phủ kín tro bụi, trên vách tường còn treo một ít ảnh chụp chung của cô và Thẩm Lương Niên.
Cảnh Hảo Hảo buông túi xách trong tay, đi vào, trực tiếp lấy toàn bộ những ảnh kia xuống, ném lung tung vào trên sàn phòng khách, sau đó lại đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo ra, ôm từ bên trong ra vài ablum, có ảnh chụp chung của cô và Thẩm Lương Niên, cũng có ảnh chụp riêng của anh và cô.
Những ảnh kia, có mặc quần áo cũ nát ở trên trấn nhỏ cằn cỗi, cũng có ảnh mặc cẩm y ngọc thực ở trong khách sạn tráng lệ của thành phố Giang Sơn, là ảnh thu nhỏ mười năm trôi qua của cô và anh.