Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Biệt ly [4]


trước sau

Editor: May

Thật ra Lương Thần không có mệt mỏi chút nào, chỉ là nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo nằm ở trên giường của mình, không đành lòng quấy rầy, hiện tại đang ở giai đoạn cao của công việc, cũng có chút mệt mỏi, cho nên chỉ muốn nằm xuống để nghỉ ngơi trong chốc lát.

Kết quả không nghĩ tới, vừa nghỉ ngơi, lại thật sự ngủ thiếp đi.

Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại nằm ở trong lòng anh, vẫn luôn chưa từng ngủ, hai người đều mặc quần áo, cô lại cách một tầng áo lót, có thể tinh tường cảm giác được cực nóng trên người anh.

Thời gian tích tắc chảy xuôi qua, chớp mắt một cái, liền đến tám giờ tối.

Ánh sao ngoài cửa sổ điểm xuyết, trong toàn bộ văn phòng cực kỳ yên tĩnh, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới nhẹ nhàng mở mắt, mở tay Lương Thần ta, bò dậy từ trong lòng anh, đi vào phòng bếp.

Bên trong có sẵn nguyên liệu nấu ăn, Cảnh Hảo Hảo tùy ý chọn lựa mấy thứ, xào ba món ăn nhỏ, làm một phần canh.

Cảnh Hảo Hảo bưng thức ăn đến trên bàn trước cửa sổ sát đất, sau đó nhìn thoáng qua Lương Thần nằm ở trên giường ngủ say, liền lấy thuốc ngủ từ trong túi xách của mình ra, mở nắp đậy, đếm mấy viên thuốc ngủ từ bên trong ra, ném vào trong canh.

Thuốc ngủ thuộc loại ổn định, gặp nước không tan ra, nhưng là gặp nhiệt lại rất dễ dàng hòa tan.

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm mấy viên thuốc ngủ mình ném vào, rất nhanh hóa thành bột phấn, cô cầm lấy thìa, nhẹ nhàng mà quấy hai cái, thoạt nhìn không có khác gì canh vừa mới múc ra từ trong nồi.

Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới đứng lên, đi đến bên giường, đánh thức Lương Thần.

Lương Thần mơ màng mở to mắt, biểu tình có chút mờ mịt, rồi từng mùi hương xông vào mũi, anh đứng thẳng lên, nhìn thấy trên bàn tròn cách đó không xa đặt ba món ăn một món canh, có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn
Cảnh Hảo Hảo: “Em làm?”

“Ừ, lúc nãy có chút đói, thấy anh đang ngủ, không có gọi anh, hiện tại đứng lên ăn cơm đi, ăn xong rồi nói sau.”

Lương Thần nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, ánh mắt trở nên có chút nhu hòa, đáy lòng mềm mại, như là có thứ thứ gì đó chậm rãi bay lượn, làm cho cả người anh có chút lâng lâng.

Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo ngồi mặt đối mặt ở trước bàn, Cảnh Hảo Hảo tự mình múc một chén canh cho Lương Thần, đặt tới trước mặt Lương Thần.

Lúc Cảnh Hảo Hảo còn rất nhỏ liền đi học nấu cơm, trù nghệ so ra kém hơn đầu bếp lớn trong nhà Lương Thần, Lương Thần lại ăn vui sướng đầm đìa, giống như là ăn ngon hơn bất kỳ bữa cơm nào mà anh từng ăn, càn quét sạch sẽ đồ ăn và canh.

Đổi lại là ngày thường, Cảnh Hảo Hảo khẳng định rất cảm giác thành tựu, nhưng hôm nay, cô lại không thể nào cao hứng nổi.

Cảnh Hảo Hảo thu dọn bát đũa không còn một mảnh, lấy đến phòng bếp đi rửa.

Lương Thần liền đứng ở cửa nhìn, hình ảnh như vậy thực bình thường, nhưng không biết vì sao, lại làm cho đáy lòng anh bắt đầu sinh ra một loại cảm giác thoải mái an nhàn.

Cảnh Hảo Hảo lau khô tay, còn chưa xoay người, thắt lưng của cô liền bị Lương Thần ôm mạnh từ phía sau, ngay sau đó, cánh môi người đàn ông, liền nóng bỏng bao trùm lên môi của cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện