Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Rùng mình [8]


trước sau

Editor: May

Toàn thân Cảnh Hảo Hảo lại càng buộc chặt, giây tiếp theo, giọng nói của cô có chút lãnh đạm nói: “Anh buông, anh đè tôi khó chịu.”

Lương Thần lại càng thêm dùng sức giữ Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng mình.

Không biết có phải do rượu cồn thúc giục không, cả người Lương Thần cọ tóc của cô, ngửi hơi thở hoan ái cùng một chỗ của bọn họ trên người cô, cả người lại có thể xuất hiện một loại ảo giác, cảm thấy giờ này khắc này Cảnh Hảo Hảo và chính mình, không có cãi vã, không có oán hận, chỉ là đơn thuần sau khi hoan ái, thâm tình ôm nhau.

Ôm ấp của anh, ấm áp mà lại rộng lớn, còn có cảm giác an toàn hơn ôm ấp của Thẩm Lương Niên, tay Cảnh Hảo Hảo bị đặt ở trên ngực anh, cô có thể nghe thấy bên trong có tiếng trái tim nhảy lên thình thịch thình thịch.

Một chút một chút, hữu lực lại có tiết tấu.

Không biết vì sao, nghe đến lòng của cô, cũng hoảng hốt lên theo, cô theo bản năng vươn tay, muốn đẩy anh ra, anh lại đột nhiên xoay quáa, nhẹ nhàng hôn lên bên tai cô.

Cô rõ ràng có thể cảm giác được, anh chưa từng rời khỏi thân thể của mình, một lần nữa có biến hóa.

Loại biến hóa này, là dấu hiệu cô không thể nào quen thuộc hơn, anh muốn thêm một lần nữa.

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng liền né tránh nụ hôn của Lương Thần, đáy lòng cô không tình nguyện làm việc này với anh, cô thật sự oán anh hận anh, thậm chí nếu có thể, hiện tại cô tuyệt không muốn nhìn thấy anh.

Cô thật sự rất muốn lấy được đĩa CD của mình, làm cho anh không còn có nhược điểm gì có thể uy hiếp cô, sau đó hoàn toàn nhất đao lưỡng đoạn với anh.

Lương Thần không nhận thấy được khác thường của Cảnh Hảo Hảo chút nào, chỉ cảm thấy cả người càng ngày càng hưng phấn, có chút ý loạn mê tình dán bên tai Cảnh Hảo Hảo, thấp giọng nói: “Hảo Hảo, anh nghĩ muốn em......”

“Anh muốn, tôi nhất định phải cho sao?” Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến Lương Thần cầm video hoan ái của anh và cô, uy hiếp mình, cô kìm lòng không đậu liền thốt ra lời nói như vậy.

Lương Thần chợt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.

Giữa
mặt mày cô gái, quanh quẩn một tầng thản nhiên lạnh lùng, nhìn anh không chút sợ hãi, cánh môi nhẹ nhàng gợi lên, tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Đúng vậy, anh muốn tôi nhất định phải cho, nếu tôi không cho anh, anh khẳng định lại muốn bức tôi, đúng không?”

Ám chỉ trong miệng cô, anh tự nhiên hiểu được.

Cô đây là đang thầm oán anh bức bách cô.

Thân thể Lương Thần nháy mắt cứng ngắc, dục vọng toàn thân rút đi không còn một chút, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.

Đối lại trước đây, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy bộ dáng này của Lương Thần sẽ rất sợ hãi, nhưng hiện tại, cô cảm thấy chính mình không có gì đáng sợ, có tiếng xấu cũng sống, mọi chuyện theo Lương Thần cũng là sống, nếu cô không có biện pháp đấu tranh lại anh, cần gì phải mọi chuyện theo anh, làm cho anh dễ chịu, cô khó chịu?

“Làm sao vậy? Tôi nói lời anh nghe không vui, mất hứng sao?” Cảnh Hảo Hảo chậm rãi xoay qua, nhìn trần nhà xa xa, nhẹ giọng nói: “Nhưng anh có từng hỏi qua hay không, những chuyện anh làm tôi có vui lòng tiếp nhận không, tôi có mất hứng hay không?”

“Hảo Hảo, anh......” Lương Thần muốn giải thích cho Cảnh Hảo Hảo nghe, Cảnh Hảo Hảo lại đột nhiên tái nhợt nghiêm mặt, cười cười với Lương Thần, dùng ngữ khí cực kỳ thoải mái nói: “Anh không cần giải thích với tôi, tôi mệt chết rồi, muốn ngủ, mời anh rời khỏi trên người tôi.”

Lời nói đến bên miệng của Lương Thần, bị thái độ lạnh như băng như vậy của Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt đánh trở về trong bụng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện