Editor: May
“Không có...... Tôi còn đang đi công tác ở Thượng Hải, chưa trở về thành phố Giang Sơn đâu...... Không quan hệ, qua hai ngày rồi bổ sung...... Nơi này của tôi còn có việc, tôi cúp trước...... Được, cám ơn.”
Lương Thần cúp điện thoại, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo một lần nữa: “Anh biết cách nơi này khoảng một tiếng đường xe, có một nhà nông, dùng đều là món ăn hữu cơ, hương vị không tệ, chúng ta đi nơi đó ăn, được không?”
Lương Thần nhìn chăm chú Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, còn nói: “Anh cam đoan trước mười giờ, sẽ chở em về lại, tuyệt đối không ảnh hưởng quay chụp ngày hôm sau của em.”
“Hôm nay có thể không được.” Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy lúc mình nói ra sáu chữ này, đáy mắt Lương Thần, trong nháy mắt trở nên có chút mất mát, cô tránh tầm mắt của anh, hơi hạ mí mắt, nói: “Tôi đáp ứng Tiên nhi, đêm nay mời cô ấy ăn cơm.”
Lương Thần nghĩ nghĩ, lui một bước, nói: “Nếu không, mang theo cô ấy cùng đi ăn.”
“Vẫn thì thôi đi, cô ấy và anh cũng không quen thuộc.” Mặc dù Tiên nhi tùy tiện ở trước mặt cô, nhưng nhiều thêm một Lương Thần, cô ấy khẳng định sẽ khẩn trương ăn cơm không vô, huống chi, bữa cơm của mình, là vì cảm tạ cô ấy lúc trước bận rộn giúp mình bán phòng ốc kia, cho nên Cảnh Hảo Hảo liền nói: “Lại nói, buổi tối hôm nay tôi còn muốn học thuộc lời kịch, nếu đi nơi xa ăn, phải ép buộc một thời gian rất dài, buổi tối, khẳng định học không xong, để hôm nào chúng ta lại ăn đi.”
Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trầm mặc nửa ngày, sau đó nói: “Vậy được rồi, để hôm khác.”
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, trong nháy mắt có chút không biết nên nói cái gì, không khí lại trở nên trầm mặc một chút.
Một lát sau, Tiên nhi đi ra từ trong đại điện, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới đánh vỡ cục diện bế tắc, nói: “Vậy tôi và Tiên nhi đi trước.”
Ánh mắt Lương Thần vẫn gắt gao khóa ở trên mặt Cảnh Hảo Hảo, qua rất lâu, anh mới chậm rãi rút tầm mắt về, nhìn thấy dưới cổ trắng
nõn của Cảnh Hảo Hảo có chấm đỏ nhỏ, anh nhíu nhíu mày, mới "ừ" một tiếng với Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo tạm dừng một chút, liền cùng Tiên nhi cùng nhau đi xuống bậc thang rời đi.
Lương Thần đứng ở trên bậc thang, nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo, sau khi mơ hồ nghe được Tiên nhi nói: “Chị Hảo Hảo, chị mời em đi quán lẩu cay gần khách sạn ăn đi, em đã lâu chưa ăn cay, rất hoài niệm......”
......
Người trong tiệm lẫu cay có chút nhiều, Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi đợi năm phút, mới ngồi vào.
Hai người vừa mới gọi đồ ăn xong, lúc đang chuẩn bị kết thúc gọi món, Tiên nhi nói: “Nhớ rõ thêm cho chúng tôi hai chén cơm.”
“Được.” Người phục vụ lên tiếng, ngón tay nhanh chóng ấn hai cái trên dụng cụ gọi món, tiếp tục lặp lại thứ bọn họ muốn một lần, hỏi: “Hai vị tiểu thư, nếu xác nhận không có nhầm, hiện tại có thể kết thúc gọi món chưa?”
......
Đợi khoảng nửa tiếng, lẩu cay bưng lên bàn, đang khi hai người ăn khí thế ngất trời, đột nhiên bên tai các cô truyền đến một đạo âm thanh: “Không ngại nhiều hơn một người chứ?”
Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Thần rõ ràng đã muốn rời đi, đang đứng ở một bên, ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo thật sâu.
Cảnh Hảo Hảo nghi hoặc nhăn mi lại, còn chưa có mở miệng hỏi sao Lương Thần lại trở về?
Tiên nhi lại lập tức gật đầu, thái độ cẩn thận nói: “Có thể, Lương tổng.”
“Cám ơn.” Lương Thần lễ độ nói một tiếng cảm ơn, kéo ghế cơm ra, ngồi ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo.