Editor: May
Ung thư dạ dày của anh, cấm kỵ cay độc, cấm hết thảy thứ kích thích.
Cho nên, rượu cay độc vào bụng, làm cho Thẩm Lương Niên cảm giác trong dạ dày truyền đến một loại cảm giác đau nóng.
Thật lâu sau, Thẩm Lương Niên mới lên tiếng, hỏi: “Hiện tại cô ấy thế nào?”
Từ Dung trầm mặc bưng ly rượu lên, uống một ngụm rượu, có chút hỏi một đằng nói một nẻo nói: “Lúc trước gửi thiệp mừng cho tôi, hiện trường hôn lễ, ở ngay biệt thự giữa sườn núi của Lương Thần. Hôn lễ đối ngoại rất bề bộn, nhưng tôi từng đi hiện trường một lần, rất xa hoa, Cảnh Hảo Hảo......”
Từ Dung nói tới đây, dừng một chút, quay đầu, nhìn Thẩm Lương Niên nói: “Thoạt nhìn rất tốt, sở hữu hết thảy bộ phim đã diễn cũng ngừng lại, bồi thường tiền là A Thần đưa thay cô ấy, hiện tại cô ấy ở trong biệt thự, được rất nhiều người chiếu cố trước sau, ngay cả uống nước, cũng là hai ba người hầu bận rộn, sợ nóng sợ lạnh, thoạt nhìn dễ hư như một công chúa, càng quá phận là, A Thần không cho hút thuốc bên trong thì thôi, bên ngoài cũng không cho, xác thực mà nói, chỉ cần bước vào cửa biệt thự của cậu ta, liền cấm hút thuốc, giữa trưa tôi ở nhà bọn họ ăn cơm, đồ ăn làm đến rất dinh dưỡng, hương vị nhẹ, vừa thấy chính là cố ý chuẩn bị cho phụ nữ có thai Cảnh Hảo Hảo này.”
Nói nhiều như vậy, Từ Dung mới ngừng lại được, sau đó còn nói: “Lương Niên, cô ấy rất tốt.”
Cô gái từng đứng bên cạnh anh, anh đã nói muốn yêu quý cả đời, hiện nay phải gả cho người khác làm vợ.
Từng chút của cô, mỗi tiếng nói cử động của cô, anh đều rõ như lòng bàn tay, hiện tại cô trôi qua có tốt hay không, còn phải trải qua người khác truyền lại.
Thẩm Lương Niên ngồi ở trên vị trí, cảm thấy đau đớn trong dạ dày càng ngày càng mãnh liệt, anh cố nén, ngồi ở trên sô pha, sau một lúc lâu, mới gật gật đầu, nói: “Rất tốt là tốt rồi.”
Thật sự, rất tốt, là tốt rồi.
Cuộc đời này không có nguyện vọng gì, chỉ hy vọng người con gái anh thực có lỗi, người con gái anh yêu kia, trôi qua rất tốt.
Thẩm Lương Niên nâng tay lên, lau mặt, sau đó
đứng lên: “Tôi toilet một chuyến.”
Từ Dung không nói gì, ánh mắt nhìn Thẩm Lương Niên, lộ ra vài phần thổn thức.
Bước chân Thẩm Lương Niên có chút lảo đảo chạy đến trong toilet, hai tay anh chống trên bục rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, đã muốn gầy yếu rất nhiều, sắc mặt lại rất tái nhợt, đột nhiên liền cảm thấy trong dạ dày quay cuồng một trận, sau đó cúi người, dùng sức nôn mửa lên.
Rượu uống vào, bị ói không còn một chút, ói đến cuối cùng, Thẩm Lương Niên rõ ràng nhìn thấy trong bồn màu trắng, có màu đỏ tươi.
Đỏ như vậy, lại chói mắt như thế.
Đập vào mắt Thẩm Lương Niên, khiến anh sững sờ hồi lâu, sau đó vội vàng vươn tay, mở vòi nước, rửa sạch sẽ trong bồn sứ.
Thẩm Lương Niên nhìn bồn sứ trắng noãn, lúc này mới cảm thấy đáy lòng kích động, hơi ổn định một chút.
Cái chết, xin bước chân của mày, đến chậm đi một chút.
Để cho tôi nhìn thấy người con gái kia, thật sự hạnh phúc, rồi lại dẫn tôi đi.
Thẩm Lương Niên cũng không có về phòng bao, mà là trực tiếp bước chân run rẩy đi ra Golden Age, ngồi ở trong xe của mình, ôm dạ dày, ghé vào trên tay lái, chậm rãi hưởng thụ đau đớn, chờ đợi đau đớn qua đi.
Dạ dày đau đớn như vậy, thật ra anh rất quen thuộc.
Đó là chuyện rất nhiều năm trước, lúc đó Cảnh Hảo Hảo, sẽ không tự tay nấu một nồi cháo nhừ, sẽ cưỡi xe đạp, ở sáng sớm ngày đông giá rét, gánh gió lạnh qua lại một tiếng, mua cháo anh thích ăn nhất về.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đông lạnh đến đỏ bừng, tay nhỏ bé đều nứt da ra, cô lại không để ý chút nào, cười hì hì bưng cháo cho anh, bảo anh ăn nhân lúc còn nóng.